Để chúng bớt phát triển ra thêm, ngày ngày ông Chút đều dùng kéo, thậm chí cả kềm… cộng lực để cắt những phần da thịt biến dạng đó.

Suốt hơn 40 năm qua, ông Nguyễn Chút 58 tuổi ngụ tại phường Phủ Hà (TP.Phan Rang-Tháp Chàm, Ninh Thuận) do mắc phải một căn bệnh vô cùng hiếm gặp khiến tất cả các ngón tay, ngón chân cứ nổi những cục sần sùi, gai góc rồi mọc dài ra như những nhánh san hô màu đen gớm ghiếc khiến những sinh hoạt trong cuộc sống vô cùng khó khăn.

{keywords}
Ông Chút với bàn tay san hô của mình

Và, để chúng bớt phát triển ra thêm, ngày ngày ông Chút đều dùng kéo, thậm chí cả kềm… cộng lực để cắt những phần da thịt biến dạng đó. Thế nhưng, đó chỉ là giải pháp tạm thời bởi cứ cắt đến đâu, ngày mai nó lại mọc ra đến đó khiến ông và người nhà vô cùng lo lắng, tìm đủ mọi phương pháp chữa trị mà chưa khỏi.

Người san hô gớm ghiếc

Trong căn nhà cấp 4 xây khá sơ sài ở khu phố 5 (phường Phủ Hà), ông Chút kể cho chúng tôi nghe về nguồn gốc căn bệnh kỳ lạ và khác người của mình. “Hồi đó tôi còn trẻ lắm, mới 18 tuổi thôi thì thấy một số hạt mụn nhỏ nổi mẩn ở đầu ngón tay của mình, sau đó lớn dần lên. Tưởng chỉ là những hạt mụn thông thường nên tôi dùng điếu thuốc đốt và lấy kéo cắt bỏ đi. Ai dè, nó không hết mà lại ngày càng mọc to hơn, nổi mẩn thành từng nhánh nhỏ như san hô màu đen vậy. Sau đó, nó lan rộng, phủ kín hết cả bàn tay, bàn chân khiến người dân trong vùng gọi tôi là “người san hô gớm ghiếc””- ông kể.

Vừa nhìn xuống đôi bàn tay, bàn chân mình, ông Chút lại khẽ thở dài, với cái kềm sắt tỷ mẩn cắt từng mảng thịt trên bàn tay của mình, trong ánh mắt hãi hùng và kinh ngạc của chúng tôi. Thấy vậy, ông dừng tay, cười buồn tâm sự: Từ suốt bốn mươi năm qua, tôi luôn phải dùng kéo để cắt bỏ những phần da thịt này của mình bởi nếu không cắt, nó mọc dài ra rất khó chịu, vướng víu không làm được bất cứ việc gì. Mà cắt cái này cũng khó lắm các chú ơi. Bình thường, nhìn bề ngoài nó như san hô thì khi cắt, nó cũng cứng như đá san hô vậy.

{keywords}

Các bác sĩ đang tìm hiểu bệnh tình của ông.

Thế nên, để cắt được nó phải ngâm tay chân vào nước. Mỗi lần ngâm như vậy, cơ thể nhức buốt lên tới tận óc, vô cùng khó chịu nhưng được cái, những phần thịt kia mềm đi, có thể dùng kéo cắt bỏ được.

Khi được hỏi về những khó khăn trong sinh hoạt đời sống bình thường, ông Chút bảo: “Nhìn chung thì từ lâu rồi tôi khó có thể làm được việc gì nặng nhọc bởi những nhánh san hô mọc tua tủa ra gần như làm biến dạng hoàn toàn bàn tay, bàn chân của mình rồi. Tất cả công việc chính trong nhà đều do vợ và các con đảm đang hết”.

Theo bà Nguyễn Thị Thu Vân - 51 tuổi, vợ ông Chút, lúc mới lấy nhau tôi có thấy bàn tay ổng có mấy cái mụn cám nhưng cũng không để ý gì bởi nghĩ đó là việc bình thường. Hơn nữa, thấy ổng cũng khỏe mạnh, vẫn đi chạy xe ba gác như những người bình thường khác để nuôi gia đình nên cũng chả quan tâm gì cả. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi sinh đứa con gái đầu lòng bởi khi ấy, tôi nhớ là bàn tay ổng sần sùi nhìn rất ghê. Sợ con cái bị lây, tôi còn không dám cho ổng ẵm con nữa. Sau, dần dần cũng quen vì thấy, tuy tay chân ổng như vậy nhưng không lây ai nên cũng đỡ sợ.

Theo một người hàng xóm của ông Chút thì từ lâu, người dân quanh vùng đã quá quen thuộc và cảm thông với hình ảnh bàn tay, bàn chân san hô của ông Chút rồi. Họ nói, ông ấy cũng hiền lành dễ mến, gặp ai cũng trò chuyện hồ hởi chỉ mỗi cái bệnh quái ác và lạ lùng quá, hình như trên đời này không có ai mắc căn bệnh như ổng. Nghe nói, gia đình cũng đã nhiều lần tới bệnh viện ở thành phố, hay lên cả Sài Gòn chữa trị nữa mà cũng chả thuyên giảm được chút nào. Vì thế, người dân quanh đây đều gọi ông ấy là người san hô. Dạo này san hô mọc nhanh, ông ít ra khỏi nhà, chỉ quanh quẩn nên những ai tới chơi mới biết bệnh tình của ông ấy mà thôi.

Tuyệt vọng con đường chữa trị

Căn bệnh kỳ quái này đã theo ông suốt hai phần ba cuộc đời dù ông đã nhiều lần chữa trị nó nhưng kết quả thì gần như là con số không bởi cả Đông, Tây y đều không làm giảm bớt quá trình san hô hóa cơ thể mình. Ông Chút trầm ngâm kể: "Hồi mới bị bệnh, tôi có nghe người quen nói bên Cam Ranh (Khánh Hòa) có thầy chữa được tất cả các bệnh ngoài da nên cùng với người em họ qua bên đó.

{keywords}

Bàn chân nhìn giống hệt một nhánh san hô màu đen.

Ông thầy giữ lại nhà, thuốc thang chữa trị chừng nửa tháng mà bệnh tình không hề thuyên giảm, các nhánh san hô vẫn đều đặn mọc ra khiến mình thất vọng quá, đi về. Thầy bảo, lần đầu tiên trong đời thầy phải bó tay trước bệnh nhân. Thầy thú thực là chưa gặp một căn bệnh nào kỳ lạ và quái ác như của tôi cả. Thế nhưng, có bệnh thì vái tứ phương, một thời gian sau, nghe người quen khác giới thiệu trên vùng núi Bắc Ái (Ninh Thuận) có một bà người dân tộc Raglai rất giỏi chữa bệnh này nên lại lặn lội lên đó tìm. Bà ấy nhìn bệnh của tôi, quả quyết là chữa được.

Rồi bà cho một nắm lá rừng, không biết là lá gì, bảo cứ về giã nhỏ, bôi vào các vết san hô mới cắt sẽ khỏi. Tôi mang về làm theo, quả nhiên các vết thương có lành chút đỉnh nhưng chỉ như vậy chứ không hết được. Chừng nửa tháng, tôi lại lên Bắc Ái gặp bà thầy thuốc xin lá tiếp nhưng về bôi nó chỉ đỡ chứ không khỏi hẳn. Hơn một tháng sau, chắc đã lờn thuốc, không còn có tác dụng gì nữa cả. Rồi lần gần nhất, tôi và gia đình quyết định không chữa theo Đông y mà chữa bằng Tây y. Tôi vào Bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận nhưng các bác sĩ cũng bó tay, không có cách điều trị gì khác.

Họ còn nói, nếu muốn khỏi căn bệnh này, phải vào tận TP.HCM, tìm các bác sĩ chuyên khoa, điều trị lâu dài vì đây là hiện tượng biến đổi gien gì đó chứ không phải là bệnh ngoài da thông thường. Mà các chú biết đấy, nhà tôi nghèo thế này, tiền đâu mà vào trong đó kiếm bác sĩ. Vậy nên, chắc cả đời tôi phải sống cùng căn bệnh này thôi. Bây giờ, những nhánh san hô mọc quá nhanh, tôi thường phải giấu vợ con, đêm ra sau nhà dùng kìm, kéo cắt chúng, rồi lặng lẽ mang ra sau vườn chôn xuống đất. Dù sao chăng nữa nó cũng là một phần thân thể mình, bỏ đi cũng đau đớn lắm”.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, căn bệnh san hô này được gọi là bệnh loạn sản. Nghĩa là các tế bào do biến dị cứ tự động sản sinh ra những tế bào chết khác một cách quá nhanh, chồng chéo lên nhau khiến phần da của người bệnh sần sùi như san hô vậy. Ở Việt Nam, hiện nay trường hợp của ông Chút mới là người đầu tiên mắc bệnh mặc dầu trên thế giới cũng có một số người gặp phải. Bởi nó quá hiếm gặp nên cũng chưa có phương pháp cũng như thuốc đặc dụng để chữa trị khiến người bệnh đau đớn.

Nhìn người đàn ông cứ cắt từng mảnh thịt xù xì của mình trong ánh mắt khá lạnh lùng mà không tỏ ra bất cứ một đau đớn nào, chúng tôi hiểu rằng, công việc mà nhiều người chỉ mới nhìn qua đã thấy lạnh cả sống lưng ấy đã quá quen thuộc với ông. Và trong thâm tâm của mình, ông cũng nghĩ rằng, gần như những nhánh san hô quái dị này sẽ theo ông đến suốt cuộc đời, cho tới tận khi nhắm mắt xuôi tay chứ không còn cách nào khác để từ bỏ nó dù bất cứ cách nào…

(Theo Dòng đời)