- “Anh sợ rằng, tình cảm anh dành cho em bao lâu nay chỉ là tình dục, là bản năng, là những khát khao ham muốn chứ không phải là tình yêu đích thực”. Những lời nói đó của anh đã xé nát trái tim yếu đuối của tôi.

Tin bài khác:

23 tuổi, tôi cũng đã ra trường, có một công việc phù hợp với khả năng của mình và có người yêu, một người đàn ông tốt. Nhưng 23 tuổi, tôi cũng không còn niềm tin vào tình yêu, vào sự rung động của trái tim mình nữa.

Thời còn là sinh viên, tôi rất ghét chuyện trai gái sống thử hay quan hệ trước hôn nhân. Tôi vẫn thường nói với bạn bè bằng cái giọng đầy khinh bỉ: "Tại sao lại có những người con gái hư hỏng như vậy? Chẳng nhẽ bố mẹ họ không dạy bảo, căn dặn gì sao? Tại sao họ có thể buông mình dễ dãi với con trai như vậy?". Thế mà giờ đây…

Ảnh minh họa
Ngày còn là cô sinh viên năm đầu, tôi cũng mơ mộng về một tình yêu thật lãng mạn và đầy mật ngọt. Dù khi ấy có khá nhiều người theo đuổi nhưng phải đến khi kết thúc năm thứ 2, tôi mới nhận lời yêu một người bạn thân cùng lớp. Tình yêu sinh viên thật trong sáng, thánh thiện mà cũng đầy khổ đau và nước mắt. Chúng tôi yêu nhau được một năm, chia sẻ với nhau rất nhiều điều trong cuộc sống sinh viên xa nhà đầy khó khăn, thiếu thốn. Khi yêu, tôi vẫn nhớ những lời dặn dò của bố mẹ, vẫn cố gắng giữ gìn mỗi khi gần anh ấy. Nhưng rồi, cũng chỉ vì một phút yếu lòng, tôi đã trao đời con gái của mình cho anh. Khi sung sướng, hạnh phúc, tôi đâu có nghĩ gì… chỉ khi mọi chuyện đã qua đi, tôi bàng hoàng nhớ lại những lời dặn dò của mẹ, nhớ đến những điều mình đã từng cao ngạo tuyên bố… Còn giờ đây, khi chỉ mới 21 tuổi đầu, tôi đã không còn là một người con gái trinh nguyên.

Như người ta vẫn thường nói "Mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ" và chuyện của chúng tôi cũng vậy. Anh rời xa tôi với lý do "Không còn tình cảm với em nữa". Tôi đã rất đau khổ, buồn bã, thậm chí cả một thời gian dài, tôi không chịu ăn uống và bị trầm cảm. Tôi đã từng nghĩ rằng, sẽ chẳng có gì thay đổi được tình cảm của tôi dành cho anh. Thế nhưng thời gian trôi đi, cuộc sống bộn bề những lo toan, công việc học tập càng ngày càng bận rộn, tôi cũng không còn chìm đắm trong nỗi đớn đau, dằn vặt như trước kia nữa.

Tôi ra trường và tìm được một công việc tốt, nhờ vậy mà tôi cũng cảm thấy yêu đời hơn, yêu công việc hơn… và không còn quẩn quanh những suy nghĩ đau khổ nữa. Sau một năm đi làm, tôi bắt đầu nhận thấy sự quan tâm của một anh chàng đồng nghiệp ở công ty mình. Và rồi, cuộc sống như duyên số khi đưa chúng tôi đến gần nhau. Tôi nhận lời yêu anh sau một thời gian nhận được lời thổ lộ yêu thương. Tôi yêu anh như chưa yêu lần nào, trái tim luôn đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh. Tôi thật sự rất hạnh phúc khi dường như đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời.

Yêu nhau chưa đầy một tháng nhưng tình cảm của chúng tôi mặn nồng tha thiết như đã lâu lắm rồi. Và trong một lần gần gũi nhau, chỉ vì một phút yếu lòng, tôi đã ngã vào vòng tay của anh, và đêm hôm đó, chúng tôi đã là của nhau. Sau hôm ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không hiểu vì sao mình lại có thể dễ dãi với anh như vậy? Tôi đã tự hứa với bản thân mình, sẽ phải sống chừng mực, mạnh mẽ hơn, sẽ không dễ dàng dâng hiến như mối tình đầu để rồi phải nhận lại hậu quả chua chát nữa, nhưng tôi đã không thể kiềm chế những khao khát của mình khi ở bên anh. Tôi đã dễ dàng cho đi mà không nghĩ đến hậu quả của nó. Liệu tôi có phải là người con gái hư hỏng không khi mới 23 tuổi, tôi đã hai lần đánh mất mình với hai người đàn ông?

Tôi không hối hận khi yêu anh, cũng không hối hận khi đã làm “chuyện ấy” với anh, nhưng tôi vẫn muốn giữ một cái gì đó cho riêng bản thân mình, cũng như giữ niềm tin cho tình yêu mới. Vì tôi sợ anh sẽ không còn niềm tin yêu vào tôi nữa, và sợ rằng anh cũng sẽ bỏ tôi ra đi như mối tình đầu của mình.

Từ ngày chúng tôi “quan hệ” với nhau, anh luôn hỏi tôi về chuyện quá khứ. Tôi không muốn trả lời vì đó là nỗi đau của tôi, là sự ám ảnh của một thời nông nổi. Nhưng tôi lại bật khóc khi anh bóng gió chuyện quá khứ của mình, anh chì chiết trách móc, dằn vặt bản thân tôi vì tôi không còn là người con gái trong trắng nữa. Chán nản, đau khổ… tôi chỉ muốn tìm một khoảng lặng để sống với nỗi đau của riêng mình.

Yêu nhau được bốn tháng, tôi thấy tình cảm anh dành cho tôi ngày càng nguội lạnh. Đôi khi, tôi muốn được anh đón đi chơi, được anh đưa đi dạo qua những con phố, được ghé thăm các quán nước ven đường… nhưng anh luôn đưa ra các lý do để cáo bận.

Càng ngày anh càng thờ ơ với tôi hơn. Biết tôi buồn và suy nghĩ nhiều, anh cũng mong tôi "Cho anh có thời gian để suy nghĩ lại tình cảm của mình, vì anh sợ, tình cảm anh dành cho em bấy lâu nay chỉ là tình dục, là những khát khao ham muốn chứ không phải là tình yêu đích thực". Tôi không thể tưởng tượng được tại sao anh lại có thể nói với tôi những lời như vậy? Tôi rất buồn và giận anh, tôi đã quyết định sẽ không chủ động gặp anh nữa… nhưng rồi, nỗi nhớ anh mỗi ngày một nhiều hơn, tôi lại tìm đến anh, lại làm lành, lại gần gũi yêu thương như chưa có chuyện gì xảy ra…

Tôi cảm thấy mình đã có rất nhiều thay đổi từ khi yêu anh. Tôi biết yêu bản thân mình hơn, biết chăm lo và suy nghĩ nhiều về tương lai hơn. Tôi muốn anh hiểu là mình muốn xây dựng hạnh phúc gia đình với anh. Nhưng dường như, đáp lại sự cố gắng đó của tôi là sự lạnh nhạt, thờ ơ của anh mà thôi…

thaonguyen@...

Bạn đọc muốn gửi tâm sự về chuyên mục “Chuyện chung, chuyện riêng” xin gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn (Chuyên mục là nơi sẻ chia tâm sự của bạn đọc nên tòa soạn không chấm nhuận bút).