- "Lấy vợ, lấy chồng như gông đeo cổ", với suy nghĩ ấy nên đã gần 40 tuổi, tôi vẫn chưa lấy ai. Ở tuổi này rồi mà phải đi tán gái, phải hẹn hò tôi thấy lười.

TIN BÀI KHÁC:

Đám cưới đã cận kề, nhưng tôi chẳng có cảm xúc gì, vẫn đi làm, đi nhậu với đám bạn, tối về nhà ăn cơm với bố mẹ như bình thường. Tôi chẳng có chút hứng thú gì với đám cưới của chính mình.

Là chàng trai thông minh, lịch lãm, suốt hơn chục năm đi học rồi đi làm, tôi cũng từng có vài mối tình sâu đậm nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Tôi đâm chán, chẳng muốn yêu đương, hẹn hò gì nữa mà chỉ chí thú vào công việc làm ăn. Nhưng đã qua tuổi “băm” từ lâu, tôi liên tục bị bố mẹ thúc giục chuyện lập gia đình, con cái.

Ảnh minh họa
Có lẽ đến lúc này tôi mới hiểu nỗi khổ của các chị em phụ nữ khi đến tuổi bị giục giã chuyện chồng con. Đàn ông con trai thì quen với tâm lí “lấy vợ lúc nào chả được” mà tôi cũng chịu không nổi những lời ca thán. Mẹ tôi sốt ruột lắm, giục suốt mà tôi mãi dửng dưng, chẳng chịu dẫn ai về nhà ra mắt. Mỗi lần về nhà là bố mẹ tôi lại kêu ca, kể khổ, nói sợ đến khi xuống lỗ vẫn không được bế cháu nội. Tôi nghe mà ù hết cả tai.

Nếu nói về điều kiện lập gia đình thì tôi thừa tiêu chuẩn từ lâu. Tôi kinh doanh bất động sản, tính tình hiền lành và cũng biết kiếm tiền. Ngoài căn nhà của bố mẹ, tôi cũng đã mua riêng cho mình một căn hộ chung cư ở khu đô thị mới để thỉnh thoảng tụ tập bạn bè, hay mỗi lần về muộn thì tạt qua đó ngủ. Đám bạn tôi mỗi lần đến  chơi đều khen nhà tôi đẹp nhưng thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ, lại giục tôi nhanh nhanh lấy vợ.

Lấy vợ! Đi đâu, gặp ai tôi cũng đều nghe mỗi hai từ ấy. Tôi chúa ghét và cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Không biết lấy vợ có gì hay ho mà mọi người thi nhau xui khôn, xui dại tôi lấy vợ.

Ngoài việc ở công ty, tôi chỉ có mỗi một tình yêu dành cho “em” máy tính. Tôi có thể “ôm” máy tính cả ngày, cả đêm vì vậy tôi cũng ít có thời gian giao du với nhiều người, cũng ngại giao tiếp, ngại đến chỗ đông người, vì thế cơ hội để gặp “một nửa” của mình cũng rất hiếm hoi.

Nhưng rồi nghĩ thương bố mẹ già, vả lại thui thủi một mình lắm lúc cũng cô đơn, cuối cùng tôi nghĩ mình cũng phải lấy vợ cho xong. Vì đã nhiều tuổi nên tôi cũng ngại đi cưa cẩm. Vậy là tôi đồng ý để mẹ tôi giới thiệu cho một cô gái mà theo lời bà là đẹp cả người lẫn nết. Chỉ sau hai tháng làm quen, tìm hiểu, gặp nhau được khoảng 5 -7 lần, tôi chấp nhận làm đám cưới với cô gái ấy. Nhưng ở bên cạnh cô ấy, tôi chẳng có cảm giác hay rung động gì, cũng không biết người ta có thích mình hay không, nhưng bố mẹ tôi rất ưng cô ấy vì trông cô ấy có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, con nhà tử tế.

Chính vì lấy vợ cho hoàn thành ý nguyện của bố mẹ nên tôi chẳng để tâm đến chuyện chuẩn bị đám cưới, cũng không hào hứng như các cặp tân lang, tân nương khác. Việc cỗ bàn, mời mọc khách khứa đã có bố mẹ, anh chị đứng ra lo liệu. Quần áo cô dâu, đồ trang điểm... thì kệ cô ấy rủ bạn gái đi chọn cùng. Tôi chỉ cần ăn mặc lịch sự, tươi cười để sắm vai chú rể trong ngày cưới là được.

Nhưng càng gần đến ngày tổ chức đám cưới, tôi lại thấy chán nản, có cảm giác cô gái mình sắp lấy làm vợ cứ xa lạ thế nào. Chỉ còn một tuần nữa là đến hôn lễ, tôi chỉ muốn “biến” đi đâu đó để khỏi phải làm chú rể, nhưng nghĩ đến trách nhiệm với gia đình nên lại phải gắng vui vẻ.

Không biết quyết định lấy vợ của tôi có quá vội vàng không nhưng thực sự trong lòng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc, sung sướng như những người đàn ông sắp lấy được vợ khác. Tôi có nhiều nỗi sợ, sợ bước chân vào cuộc sống hôn nhân gò bó và phải sống với một người đàn bà xa lạ. Liệu chúng tôi có hoà hợp với nhau được không, có thể có một gia đình yên ấm hay không. Tôi sợ một gia đình “ông chẳng bà chuộc”, “đồng sàng dị mộng”. Tôi rất lo lắng. Tôi muốn bỏ đi đâu đó thật xa để ngẫm lại mình, nhìn lại tất cả để có quyết định sáng suốt nhất nhưng không thể được nữa rồi, khi đám cưới đã gần kề.

Huy Luận