- “Bà có giỏi thì đi mà dạy đứa con trai bất trị ấy. Ăn chơi trác táng vào để giờ liệt đường con cái”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi khi chính thằng con trai độc nhất của tôi thừa nhận nó đã vô sinh vĩnh viễn.

TIN BÀI KHÁC

Cách đây 10 năm, vì việc làm ăn buôn bán đường dài quá vất vả, luôn phải xa nhà, không có nhiều thời gian để chăm sóc cho chồng con nên tôi đã về quê nhờ họ hàng đưa một cháu gái 12 tuổi lên giúp việc nhà. 

Con bé cha mẹ mất sớm, đang ở với ông bà nội. Vì ông bà nội nghèo nên nó phải bỏ học phụ việc đồng áng với ông bà. Tôi và cả nhà đều rất mừng vì kiếm được con bé ngoan ngoãn, vâng lời, chăm làm và rất sáng việc. Chỉ sau một năm, con bé đã trở thành người thân quen trong gia đình tôi. Nhiều khi khách đến nhà còn nhầm nó là con gái của vợ chồng tôi. Tôi cũng đã định bụng chừng 1-2 tuổi nữa, tôi sẽ gả chồng cho nó nếu có ai thông cảm với hoàn cảnh của gia đình nó mà lấy nó làm vợ. Nhưng chị ơi! Mọi dự định của tôi đã bị phá tan...

Đứa con trai duy nhất của vợ chồng tôi do học hành không tốt nên không thi đỗ vào Đại học. Tôi cho nó theo nghề kinh doanh của mẹ để khi tôi có tuổi thì đã có người kế nghiệp. Nhưng tôi thực sự bị sốc, khi một ngày con trai tôi thừa nhận nó đã yêu con H (tên con bé "ôsin") từ lâu. Giờ H đã có thai hai tháng rồi và nó muốn bố mẹ cho chúng nó lấy nhau. Tôi lúc đó đã gào thét điên cuồng và đập phá đồ đạc lung tung khắp nhà và tiện tay đấm, tát túi bụi vào mặt con trai và đứa "ôsin" đang quỳ dưới chân. Chồng tôi cũng là giảng viên đại học, gia đình tôi giàu có, được cả họ và người người nể trọng. Thế mà con trai tôi lại phải lấy một đứa ở? Tôi không sao chấp nhận được chuyện này. 

Ngay đêm hôm đó, tôi ném cho con bé ôsin 5 triệu đồng, bảo nó giải quyết cái thai và biến khỏi nhà tôi. Mặc cho con trai tôi và con bé ôsin van xin và chồng tôi khuyên tôi từ từ để tìm cách giải quyết ổn thỏa. Thấy tất cả như đứng về một phía để chống lại tôi, thấy như không ai chịu hiểu cho nỗi ô nhục, lòng sỹ diện của tôi, tôi càng hung dữ hơn. Tôi lôi tất cả quần áo, đồ đạc của H, ném ra cửa và đuổi nó đi ngay trong đêm. Con bé rời khỏi nhà tôi nhưng dứt khoát không cầm một đồng tiền nào. Thằng con tôi định chạy ra theo đã bị tôi kéo lại và chốt cửa. Kể từ đó tôi bặt tin về H.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như thế. Thằng con trai hư đốn của tôi từ đó trở nên bất trị, bỏ bê mọi việc, lao vào ăn chơi, đua đòi, rượu chè, gái gú. Nó không nghe lời bố mẹ nữa, thích đi là đi, thích về là về. Ba năm sau nó lôi về một đứa con gái và yêu cầu bố mẹ tổ chức đám cưới cho nó. Trông con bé tôi chẳng có chút cảm tình. Nhưng khi tôi phản đối thì nó tuyên bố: "Nếu không cho nó cưới nó sẽ bỏ nhà đi hẳn". Thôi thì trời không chịu đất, đất cũng phải chịu trời. 

Sau khi cưới vợ, con trai, con dâu tôi suốt ngày lục đục khiến vợ chồng tôi rất đau đầu và phải cho chúng nó ra ở riêng. Hơn hai năm trôi qua chẳng thấy con dâu chửa đẻ mà chỉ thấy vợ chồng xung khắc, cãi, chửi nhau nhiều hơn. Một lần không chịu nổi tôi mắng con dâu, nó nói thẳng vào mặt tôi: “Bà có giỏi thì đi mà dạy đứa con trai bất trị ấy. Ăn chơi trác táng vào để giờ liệt đường con cái”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi khi chính thằng con trai độc nhất của tôi thừa nhận nó đã vô sinh vĩnh viễn do những lần chơi bời và bị đổ bệnh mà không được chữa trị cẩn thận. 

Sau những ngày ốm liệt vì cú sốc, tôi bỗng nhớ đến đứa cái H giúp việc nhà tôi trước đây, 5 năm trước nó mang trong mình giọt máu của con trai tôi  và đã bị chính tôi đuổi ra khỏi nhà. Linh tính như mách bảo, tôi về tận quê nó để tìm dò tung tích. Quả đúng như tôi dự đoán: con bé bỏ vào Lâm Đồng làm ăn, đã xây dựng gia đình và có hai đứa con trai. Không quản ngại đường xá xa xôi, không quản ngại những gì sẽ gặp phải khi tôi đối mặt với H. Tôi đã vào Lâm Đồng gặp nó, nhìn đứa con trai gần 5 tuổi của H, tôi không còn phải băn khoăn gì mà biết chắc chắn rằng đó là cháu nội tôi, nó giống con trai tôi như tạc. H tiếp tôi vô cùng lạnh nhạt và khẳng định tôi đã nhầm vì thằng bé chỉ là con của H, nó mang họ của người chồng H bây giờ.

Ban Mai ơi! Từ ngày đó cho tới nay đã 6 tháng trôi qua, tôi đã van xin, năn nỉ H, đã hứa nếu H đồng ý về gia đình tôi, tôi sẽ sang tên toàn bộ tài sản cho nó sau này nhưng H vẫn lạnh lùng từ chối. Tôi hết cách rồi. Giờ tôi muốn có sự can thiệp của tòa án, muốn thằng bé đi thử ADN để chứng minh nó là cháu nội tôi, để được đưa nó về gia đình tôi. 

Vậy tôi phải làm gì? Chị giúp tôi với!

Bích Nga (Hà Nội)

(ảnh minh họa)

Tư vấn viên chia sẻ:

Chị Bích Nga thân mến!

Đọc thư, tôi rất cảm thông với hoàn cảnh của chị hiện tại. Là một người mẹ, chị luôn mong con mình được hạnh phúc, luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho con nên đã không muốn cho con đến với cô gái mà chị coi là thấp kém. Rồi đến khi biết con mình không còn khả năng sinh sản, chị mong muốn tìm lại đứa cháu đích tôn cho gia đình mình. 

Chị ạ, mỗi người có một cách yêu thương con khác nhau, tôi không đánh giá về cách yêu thương con của chị. Nhưng sau khi sự việc xảy ra, tôi chắc chị cũng biết rằng: chị đã làm sai. Ngày ấy, giá mà ngày ấy chị vượt được những rào cản về định kiến, về sự kiêu ngạo của người có tiền, có địa vị mà cảm thông và chấp nhận cho tình cảm con trai chị và H thì mọi chuyện đã khác. Với những tính cách, lối sống và phẩm chất của H như chị kể thì H là người con dâu tuyệt vời, một người vợ, một người mẹ xứng đáng trong gia đình chị. Lúc đó, chị cũng đã thấy được những đức tính tốt của cô gái ấy và coi như con cái trong gia đình, đúng không?

Chị đã từ chối sự có mặt của đứa cháu nội trên cõi đời này và phũ phàng đuổi người con gái ấy ra khỏi nhà giữa đêm. Chị đã bao giờ nghĩ đến chuyện, thời gian qua, cô H đã sống như thế nào? Một cô gái không có gia đình, lại đang mang thai đối mặt với cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn. 

Đọc đến cuối thư chị viết, tôi cảm thấy vui cho cô gái vì cô ấy đã có một gia đình, cậu con trai khỏe mạnh. Chồng H hiện tại phải là người có lòng nhân hậu, vị tha lắm khi chấp nhận nuôi con của người đàn ông khác, sẵn sàng cưới H và vun đắp một tổ ấm hạnh phúc. Một gia đình đang yên ấm, hạnh phúc, giờ chị từ đâu xuất hiện lại muốn cướp đi đứa cháu trai mà chị từng từ bỏ. Liệu điều đó chị có làm đúng?

Trở lại với nỗi trăn trở của chị, tôi chỉ có thể khuyên chị một điều: Mọi quyết định có cho đứa cháu nội về nhận ông bà, nhận bố hay không là quyền của cô H. Về mặt luật pháp, chị không có quyền đưa cháu đi thử ADN, không có quyền yêu cầu tòa án giải quyết chuyện này khi người mẹ đẻ ra cháu không đồng ý. Hơn nữa, người như H sẽ luôn tôn trọng quyết định của chồng cô ấy.

Hiện tại, chỉ có thời gian và sự chân thành nhận lỗi từ phía chị mới hy vọng  giúp H nguôi ngoai nỗi hận trong lòng mà cảm thông với hoàn cảnh của gia đình chị, cho cháu được nhận người thân. Còn việc đưa hẳn cháu về nhà chị, chắc là không thể được.

Chúc chị và gia đình tìm lại được hạnh phúc!

Chị Ban Mai

Gặp phải các tình huống tâm lí khó xử trong cuộc sống, bạn đọc có thể gửi thư về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn. Chúng tôi sẽ liên hệ với các chuyện gia để giúp bạn!