Gió từng hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật
nhỏm dậy nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm
mọi người sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc
cây cạnh hố bom nhìn ông cười.
TIN BÀI KHÁC
Hồ Quỳnh Hương: “Có thể tôi sẽ là single mom”
"iPhone 5" giá 700.000 đồng tại Trung Quốc
Thăm ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Clinton
Đến nữ vệ sĩ cũng bị… sàm sỡ
Riêng chị em “nhà ngoại cảm” Hoàng Thị Thiêm thì không cần bất cứ thông tin gì,
chỉ cần đến địa điểm, gọi tên liệt sĩ, hễ vong nhập là tiến hành tìm mộ. Theo
Thiêm, nếu vong nhập, vong sẽ chỉ chỗ nằm, đào lên, ắt sẽ thấy xương cốt. Việc
tìm mộ nghe có vẻ đơn giản quá, nên hai chị em Thiêm và Thuy rất tự tin.
Có mặt ở quả đồi nơi diễn ra trận chiến ác liệt, cựu binh Nguyễn Văn B. của Sư
đoàn X. rưng rưng nhớ lại cảnh quân đội Mỹ - Ngụy dội bom, nã pháo trúng bệnh
viện dã chiến, khiến hàng chục người tan xác, bị chôn vùi. Các chiến sĩ giành
giật từng tấc đất để bảo vệ anh em thương binh đang chờ chuyển xuống tuyến dưới
cũng trúng bom vùi xác dưới lòng đất. Hàng trăm hố bom nham nhở khắp quả đồi vẫn
còn đó như chứng tích của sự khốc liệt. Nhìn những hố bom cày xới từng mét đất,
đoàn tìm mộ chúng tôi rưng rưng xúc động.
Thật đau lòng khi không vái liệt sĩ, mà lại vái... tổ mối!
Cựu binh Nguyễn Văn B. đã cùng nhiều gia đình, đồng đội vào khu vực này vài lần
tìm kiếm hài cốt, song không có kết quả. Ông và các gia đình chỉ còn biết trông
mong vào khả năng của các nhà ngoại cảm.
Đêm ấy, chúng tôi dựng trại ngủ ngay trên ngọn đồi trên dãy Trường Sơn. Gió từng
hồi rít lên làm các ngọn cây nghiêng ngả. Nửa đêm, bỗng dưng ông B. bật nhỏm dậy
nói chuyện to tướng với một… liệt sĩ. Ông nhắc liệt sĩ đi đi, đừng làm mọi người
sợ. Bảo liệt sĩ đi rồi, ông B. kể, ông vừa nhìn thấy đồng đội đứng gốc cây cạnh
hố bom nhìn ông cười. Ông còn trấn an mọi người rằng, liệt sĩ này là đồng đội,
là bạn thân của ông, tính nết hiền lành lắm, nên không ai phải sợ.
Nghe ông B. kể thế, chị Thiêm cũng chen vào: “Suốt từ chiều tôi nhìn thấy rất
nhiều vong, nhưng mọi người mới đến còn mệt, nên tôi chưa kể, sợ mọi người lo
lắng. Tình hình vong lên nhiều thế này, ngày mai áp vong sẽ dễ lắm”.
Nghe ông B. và chị Thiêm kể thế, ai cũng sợ xanh mắt. Có người sợ quá không ngủ
được cứ khóc thút thít, nhảy vào giữa đám đông ngồi. Riêng tôi căng mắt nhìn ngó
xung quanh, song chả thấy vong đâu. Từ bé tôi đã không sợ bóng đêm, rất mong
được nhìn thấy ma, nên rủ một đồng nghiệp dạo vòng quanh đồi giữa đêm khuya, hy
vọng được diện kiến ma một lần. Tuy nhiên, tôi và anh bạn đồng nghiệp chẳng thấy
cảm giác gì ngoài sự thanh bình của núi rừng Trường Sơn giữa đêm trăng sáng.
Bốc đất mà tưởng là xương.
Sáng hôm sau, nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài đi theo hướng khác tìm một liệt sĩ
theo kế hoạch từ trước, chị em Thiêm tìm hài cốt ở ngay hố bom cạnh chỗ chúng
tôi dựng trại. Tôi quyết định theo đoàn hài cốt của Hoàng Thị Thiêm, vì chị
Thiêm phụ trách tìm nhiều liệt sĩ và phương pháp tìm của chị lúc đó rất mới mẻ.
Khi mặt trời lấp ló sau dãy núi phía Đông, rọi những tia nắng ấm áp qua những kẽ
lá, đoàn tìm mộ tập trung quanh hố bom làm các thủ tục cần thiết. Hương hoa bày
ra đất, khói nhang nghi ngút báo cáo thần linh, thổ địa và mời hương hồn các
liệt sĩ về.
Chị Thiêm và Thuy yêu cầu mọi người ngồi xuống cạnh hố bom, nhắm mắt, tĩnh tâm,
hướng suy nghĩ về các liệt sĩ. Hai chị em Thiêm đến trước mặt từng người gọi tên
các liệt sĩ. Chị luôn miệng gọi: “Bác K. à, bác về rồi, sao không lên tiếng. Bác
C. đấy phải không, sao bác không nhập vào để trò chuyện?”. Chị Thiêm và Thuy
liên tục gọi, song chẳng thấy vong nhập vào ai.
Nghỉ ngơi một lát, chị Thiêm đến cạnh bác G. nói chuyện: “Bác Q. đấy à, bác có
khỏe không? Sao bác không nói gì, bác phải lên tiếng đi chứ, mọi người đều mong
mỏi bác. Bác chết thảm lắm phải không? Mấy chục năm không về, bác tủi thân lắm
nhỉ? Bác cứ khóc đi cho nhẹ lòng, rồi chỉ cháu chỗ bác nằm, để cháu đưa bác về
cho đỡ lạnh...”.
Chị Thiêm cứ nói, còn bác G. cứ khóc rưng rức. Thuy trò chuyện với chị L., con
gái của liệt sĩ, và chị L. cũng khóc như mưa. Tuy nhiên, hai người khóc một lúc
thì dừng lại. Khi bác G. tỉnh, tôi hỏi bác thấy thế nào, bác bảo chị Thiêm nhắc
đến bác Q., làm bác xúc động quá không kìm được nước mắt, chứ không phải vong
nhập.
Bình thường, khi đến cơ sở của chị Thiêm, vong nhập rất dễ dàng, song buổi sáng
hôm đó, chị em Thiêm chạy toát mồ hôi, gọi mỏi cả miệng, mà vong chẳng chịu về.
Cũng có thể, trong cảnh rừng núi thanh bình, không gian thoáng đãng, vong khó
nhập hơn.
Đang lúc không biết bấu víu vào đâu, thì chị Cao Thị H., người của trung tâm tổ
chức cuộc tìm mộ rú lên một tiếng rồi lăn ra đất. Ngay lập tức, chị Thiêm và
Thuy chạy đến đỡ. Chị H. nói rõ to: “Tao là Trần Văn D. đây!”. Nghe vậy, một chị
là em của liệt sĩ chạy ngay đến ôm chị H. khóc lóc.
Chị Thiêm chỉ hỏi dăm ba câu, “vong” nhập chị H. liền tả vanh vách các liệt sĩ
chết thế nào, nằm ở đâu, rồi chỉ lần lượt nơi các liệt sĩ, các đồng đội của liệt
sĩ D. nằm. Khỏi phải nói, mọi người vui mừng, xúc động như thế nào. Nhưng khi đó,
tôi rất nghi ngờ, bởi vì, người nhà của các liệt sĩ thì chẳng bị vong nhập, mà
vong lại nhập vào người của trung tâm tìm mộ!
Khi chị H. chỉ chỗ có hài cốt, đoàn tìm mộ tiến hành khai quật ngay. Cô Thuy chỉ
lấy chiếc bay gạt lớp đất mỏng đã reo lên: “Đây rồi, đầu lâu liệt sĩ đây rồi,
vẫn còn trắng tinh”.
(Theo VTC News)