- Ngày tôi thi xong cũng là ngày nói chuyện cuối cùng của hai chúng tôi. Tôi quyết định chia tay bởi tôi chưa thực sự chắc chắn một tương lai cho em.

TIN BÀI KHÁC:


Tôi đang ở trong một tâm trạng rất đắn đo suy nghĩ, cuộc sống thật trớ trêu. Tôi đã từng là một con người mạnh mẽ khi nghĩ mình có thể vứt bỏ tất cả để đi du học. Trong những năm tháng ở xứ sở Bạch dương thực sự tôi đã có cuộc sống của chính tôi, dù cô đơn, dù đôi lúc cũng tâm trạng nhưng tôi đã sống có lý tưởng, có hoài bão và một trái tim rất sắt đá.

Tôi không dễ để có tình cảm với ai đó cả, từ trước tới giờ cũng chỉ một vài người con gái làm rung động trái tim tôi, có trường hợp tôi thích họ, nhưng vì ngại nên tôi chẳng dám nói ra. Chuyện tình cảm của tôi thế là kết thúc khi mà chưa bắt đâu. Tôi quen em qua skype, chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn. Em nhỏ bé, nhanh nhẹn, thực tế và có nhiều mối quan hệ công việc lẫn tình cảm ở Việt Nam.

Thời gian tôi ở Việt Nam không nhiều nhưng gần như phần lớn thời gian đó tôi dành cho em để nói chuyện với em, tâm sự với em ý định cuộc sống và tương lai. Đã có lúc tôi nghĩ em không thể thiếu trong cuộc đời của tôi. Sang Singapore chờ và trở thành NCS, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng và đưa được em sang bên này dù đã có lúc tôi mệt mỏi và suy nghĩ liệu mình có hợp với con đường học thuật không?

Ảnh minh họa
Hai tháng kể từ khi rời Việt Nam để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng, tôi không để ý gì cả chỉ có thể lao đầu vào học và học. Thời gian em và tôi chia sẻ cũng vì thế mà ít đi, mà giả sử có chia sẻ thì tôi cũng chẳng có gì để nói bởi vì tôi có tiếp xúc nói chuyện với ai đâu, con người tôi cũng vì thế mà trở nên nhàm chán. Em vẫn gọi điện, nói chuyện và động viên tôi nhưng tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì mình không làm gì cho em cả.

Những ngày quan trọng của em, ngày sinh nhật em, ngày tết nguyên đán, ngày mùng 8/3 tôi không thể ở bên mà đưa em đi chơi. Tôi cảm nhận được tình cảm hai đứa cũng đã phai nhạt dần, những buổi nói chuyện điện thoại không còn nồng nàn nữa. Em cũng không muốn chia sẻ với tôi nữa và tôi dần dần nhận ra là em thực sự không muốn theo tôi. Tôi biết thế nhưng tôi hy vọng tình cảm sẽ hàn gắn nên tôi cố gắng làm tất cả có thể để nối lại với em.

Ngày tôi thi xong cũng là ngày nói chuyện cuối cùng của hai chúng tôi, tôi quyết định chia tay bởi tôi chưa thực sự chắc chắn một tương lai cho em. Tôi sẽ có cuộc sống lang bạt nay đây mai đó nếu tốt nghiệp và để cho một người con gái hạnh phúc thì thật là khó.

Tôi biết thế, nhưng tôi vẫn có chút gì đó níu kéo với em, tôi vẫn cố gắng gọi điện lại nhưng em không trả lời nữa. Em nói mọi chuyện thế rồi làm đau nhau nữa làm gì? Tôi có nói chuyện với một người bạn của em, cô ấy nói em đã có người mới từ trước khi chúng tôi chia tay rồi. Tai tôi như ù đi, tôi không muốn nghĩ gì nữa cả, tôi muốn khóc nhưng không thể bởi tôi phải mạnh mẽ. Tôi đã đập tan và xé tất cả những gì chung giữa tôi và em, tôi coi như không có chuyện gì, nhưng thực ra là nỗi đau đang rằng xé lòng tôi. Tôi không dùng và không cập nhật thông tin về em trên facebook nữa, bởi tôi sợ nếu tôi thấy em và người kia thì tôi sẽ trở thành người điên thực sự trong bóng tối và sự cô đơn.

Một khoảng thời gian đã trôi qua nhưng tôi chưa thể quên em được, tôi không thể làm việc tập trung và đang có một cái nhìn mù mịt về tương lai. Đang chờ kết quả thi nhưng tôi chỉ muốn tôi trượt bởi khi đó tôi không còn phải suy nghĩ nhiều... Tôi đã nói chuyện với nhiều người về ý định của tôi mà lý do thì không hoàn toàn do em.

Tôi thực sự không hạnh phúc với công việc hiện tại, mỗi sáng thức dậy tôi cảm thấy cực kỳ cô đơn và uể oải. Tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng trong tháng tới và hy vọng nó sẽ là một bước ngoặt cho cuộc đời tôi.

Quý Dương

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn.