- Đã hơn 4 năm nay, người đàn ông tội nghiệp ấy vẫn đều đặn mỗi ngày đi nhặt phế liệu để kiếm tiền nuôi và chạy chữa cho 4 người thân mang trọng bệnh…
TIN BÀI KHÁC:
Thú thật khi chứng kiến cái gia cảnh bần hàn ấy, tôi không dám hỏi gì thêm, chỉ biết lặng im ngồi để nghe anh kể về những nỗi truân chuyên của một kiếp người lận đận mưu sinh để chăm lo cho 4 người thân đang nằm một chỗ.
Người đàn ông tội nghiệp ấy có tên họ đầy đủ là anh Huỳnh Ngọc Sơn (SN 1961) trú tổ 4, khối phố 5 phường An Sơn, TP Tam Kỳ, Quảng Nam. Trong buổi chiều nắng như đổ lửa giữa trưa tháng 4, câu chuyện về cuộc đời anh kể cho tôi nghe thấm đẫm nước mắt của nỗi đau bất hạnh bất ngờ đổ ập xuống gia đình nhỏ của anh.
“Đói khổ mấy tui cũng chịu được, chỉ cầu mong cho vợ và mấy đứa con khỏe mạnh là hạnh phúc lắm rồi. Cả đời tui có mong chi hơn đâu. Thế mà trời không thương, cùng một lúc cả vợ, 2 đứa con và người mẹ già bỗng dưng…lâm trọng bệnh” Anh Sơn ngồi kể giữa những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt khắc khổ.
Đã hơn 4 năm nay, anh bỏ tất cả công việc để ở nhà vừa đi nhặt phế liệu vừa chăm 4 con người đang nằm nhà chờ đợi trong khắc khoải của nỗi đau bệnh tật.
Cái gia đình nhỏ của anh gồm hai vợ chồng, hai đứa con và người mẹ già. Những năm trước khi cả 4 người thân trong gia đình không lâm vào bệnh tật thì như lời anh bảo là không sung túc đủ đầy nhưng đầy ắp tiếng cười của hạnh phúc. Dù là trong khó khổ.
Nhưng gần 4 năm qua, gia đình anh lâm vào cảnh khốn khó vì người vợ, 2 đứa con và mẹ già lâm trọng bệnh. Cuộc sống cơm áo vốn đã chật vật giờ đây chật vật hơn bởi tất cả đều đổ dồn trên đôi vai anh.
Anh đưa tôi về căn nhà rách nát, nơi mà cách đây 4 năm, anh và vợ đã dệt nên bao ước mơ ngày mai. Còn giờ đây, căn nhà nhỏ nơi hẻm sâu hun hút ấy là cảnh của đứa con gái Huỳnh Thị Vui (SN 1996), bị bại liệt nằm một chỗ từ nhỏ đến giờ.
Niềm hy vọng tất cả đều trông chờ vào đứa con trai Huỳnh Tấn Hòa hiện là SV của trường CĐ Kinh tế kỹ thuật Quảng Nam. Nhưng cách đây hơn 6 tháng, Hòa bỗng trở bệnh. Nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn không đủ tiền đưa em đi bệnh viện điều trị.
Anh Sơn kể: “Khi cháu Hòa lâm bệnh, tui dự tính bán căn nhà tạm lấy tiền đưa cháu đi chữa bệnh, hiện vẫn chưa biết bệnh gì, chỉ biết cháu ngất xỉu thường xuyên. Nhưng bán cái nhà tạm ni, không biết phải ở mô…”
Trong căn nhà tạm làm nơi tá túc cho những con người bệnh tật ấy, tôi đã bắt gặp hình ảnh của người mẹ ruột anh Sơn bị bệnh bại liệt nằm một chỗ từ nhiều năm nay.
Để chống chèo lo cho cuộc sống hành ngày, chị vợ anh Sơn là Nguyễn Thị Phương tranh thủ ra đầu phố ngồi buôn bán phụ giúp anh lo cho con. Nhưng cách đây hơn 5 tháng, khi đang ngồi bán hàng nơi đầu con hẻm, bỗng dưng…bị co giật và ngất xỉu.
Bà con trong khối phố đưa chị đến bệnh viện Tam Kỳ, các bác sĩ cho biết chị bị tai biến não. Nhờ cấp cứu kịp nên đã cứu được mạng sống cho chị nhưng người thì bị liệt. Hiện chị đang được điều trị tại bệnh viện Tam Kỳ hơn 4 tháng nay.
Giờ đây chỉ còn mỗi mình anh Sơn, hàng ngày anh tranh thủ đi nhặt phế liệu quanh khu phố và tranh thủ chạy về nhà chăm 3 người bệnh nằm một chỗ ở nhà, thời gian còn lại, anh lại tất tả chạy đến bệnh viện chăm cho vợ và tranh thủ nhặt phế liệu kiếm thêm tiền mua gạo nấu cháo cho 4 con người nằm một chỗ.
Hôm tôi đến thăm gia đình anh trong con hẻm sâu hun hút nơi phường An Sơn. Nhìn gia cảnh khốn khó với những con người nằm bất động đang chờ đợi anh về. Đập vào mắt tôi là hình ảnh của đứa con gái Huỳnh Thị Vui bại liệt ngồi một chỗ đói lả đang ngồi khóc chờ anh về. Từ đầu con hẻm, anh Sơn tất tả chạy về với bịch sữa đậu nành trên tay mà như lời anh kể là chị hàng xóm giành cho con bé.
Cầm bịch sữa đậu nành nhỏ xíu trên tay anh chia đôi một nửa cho mẹ và một nửa cho con gái. Anh bảo như thế là tạm cầm hơi qua ngày chờ anh bán số phế liệu vừa nhặt được mới có tiền đong gạo cho bữa chiều.
Ông Huỳnh Tấn Triều, người hàng xóm với anh Sơn kể rằng bà con khu phố thấy hoàn cảnh anh Sơn khó khăn đã vận động quyên góp giúp đỡ. Nhưng khổ nỗi bà con ở đây ai cũng nghèo khó nên chỉ giúp được gia đình anh bó rau, lon gạo, bịch sữa nhỏ. Còn tiền chữa bệnh cho 4 con người thì bà con không đủ sức…
Rời căn nhà tạm ấy, tôi chỉ biết gật đầu chào từ người đàn ông tội nghiệp trong buổi chiều nhá nhem nơi con hẻm nhỏ, phía bên ngoài là đường phố đã sáng ánh đèn.
Chào anh ra về, tôi tin, hy vọng và chờ đợi những lòng nhân sẽ giúp đỡ gia đình anh.
Vũ Trung
TIN BÀI KHÁC:
Đứa trẻ lên 5 và nỗi ám ảnh mang tên ung thư
Cả đời đi ở đợ…nay nằm một chỗ chẳng chồng con
Con người ta tăng cân thì mừng con em tăng cân thì lo!
Tiếng khóc đuối sức của bé 1 tuổi cần được mổ tim
Hai học sinh giỏi tranh nhau bỏ học nuôi mẹ ung thư
Cảnh khốn cùng của người mẹ suy tim nuôi 2 con tật nguyền
Sinh ra chưa có tên đã mang nhiều “bệnh nhà giàu”
Hai người đàn bà nuôi 4 người đàn ông bại liệt
Cả đời đi ở đợ…nay nằm một chỗ chẳng chồng con
Con người ta tăng cân thì mừng con em tăng cân thì lo!
Tiếng khóc đuối sức của bé 1 tuổi cần được mổ tim
Hai học sinh giỏi tranh nhau bỏ học nuôi mẹ ung thư
Cảnh khốn cùng của người mẹ suy tim nuôi 2 con tật nguyền
Sinh ra chưa có tên đã mang nhiều “bệnh nhà giàu”
Hai người đàn bà nuôi 4 người đàn ông bại liệt
Thú thật khi chứng kiến cái gia cảnh bần hàn ấy, tôi không dám hỏi gì thêm, chỉ biết lặng im ngồi để nghe anh kể về những nỗi truân chuyên của một kiếp người lận đận mưu sinh để chăm lo cho 4 người thân đang nằm một chỗ.
Anh Sơn tranh thủ mang bịch sữa đậu nành người hàng xóm cho chạy về nhà cho đứa con gái và người mẹ già đói lả nằm chờ uống cầm hơi |
“Đói khổ mấy tui cũng chịu được, chỉ cầu mong cho vợ và mấy đứa con khỏe mạnh là hạnh phúc lắm rồi. Cả đời tui có mong chi hơn đâu. Thế mà trời không thương, cùng một lúc cả vợ, 2 đứa con và người mẹ già bỗng dưng…lâm trọng bệnh” Anh Sơn ngồi kể giữa những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt khắc khổ.
Đã hơn 4 năm nay, anh bỏ tất cả công việc để ở nhà vừa đi nhặt phế liệu vừa chăm 4 con người đang nằm nhà chờ đợi trong khắc khoải của nỗi đau bệnh tật.
Cái gia đình nhỏ của anh gồm hai vợ chồng, hai đứa con và người mẹ già. Những năm trước khi cả 4 người thân trong gia đình không lâm vào bệnh tật thì như lời anh bảo là không sung túc đủ đầy nhưng đầy ắp tiếng cười của hạnh phúc. Dù là trong khó khổ.
Nhưng gần 4 năm qua, gia đình anh lâm vào cảnh khốn khó vì người vợ, 2 đứa con và mẹ già lâm trọng bệnh. Cuộc sống cơm áo vốn đã chật vật giờ đây chật vật hơn bởi tất cả đều đổ dồn trên đôi vai anh.
Anh đưa tôi về căn nhà rách nát, nơi mà cách đây 4 năm, anh và vợ đã dệt nên bao ước mơ ngày mai. Còn giờ đây, căn nhà nhỏ nơi hẻm sâu hun hút ấy là cảnh của đứa con gái Huỳnh Thị Vui (SN 1996), bị bại liệt nằm một chỗ từ nhỏ đến giờ.
Niềm hy vọng tất cả đều trông chờ vào đứa con trai Huỳnh Tấn Hòa hiện là SV của trường CĐ Kinh tế kỹ thuật Quảng Nam. Nhưng cách đây hơn 6 tháng, Hòa bỗng trở bệnh. Nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn không đủ tiền đưa em đi bệnh viện điều trị.
Anh Sơn kể: “Khi cháu Hòa lâm bệnh, tui dự tính bán căn nhà tạm lấy tiền đưa cháu đi chữa bệnh, hiện vẫn chưa biết bệnh gì, chỉ biết cháu ngất xỉu thường xuyên. Nhưng bán cái nhà tạm ni, không biết phải ở mô…”
Trong căn nhà tạm làm nơi tá túc cho những con người bệnh tật ấy, tôi đã bắt gặp hình ảnh của người mẹ ruột anh Sơn bị bệnh bại liệt nằm một chỗ từ nhiều năm nay.
Để chống chèo lo cho cuộc sống hành ngày, chị vợ anh Sơn là Nguyễn Thị Phương tranh thủ ra đầu phố ngồi buôn bán phụ giúp anh lo cho con. Nhưng cách đây hơn 5 tháng, khi đang ngồi bán hàng nơi đầu con hẻm, bỗng dưng…bị co giật và ngất xỉu.
Bà con trong khối phố đưa chị đến bệnh viện Tam Kỳ, các bác sĩ cho biết chị bị tai biến não. Nhờ cấp cứu kịp nên đã cứu được mạng sống cho chị nhưng người thì bị liệt. Hiện chị đang được điều trị tại bệnh viện Tam Kỳ hơn 4 tháng nay.
Giờ đây chỉ còn mỗi mình anh Sơn, hàng ngày anh tranh thủ đi nhặt phế liệu quanh khu phố và tranh thủ chạy về nhà chăm 3 người bệnh nằm một chỗ ở nhà, thời gian còn lại, anh lại tất tả chạy đến bệnh viện chăm cho vợ và tranh thủ nhặt phế liệu kiếm thêm tiền mua gạo nấu cháo cho 4 con người nằm một chỗ.
Hôm tôi đến thăm gia đình anh trong con hẻm sâu hun hút nơi phường An Sơn. Nhìn gia cảnh khốn khó với những con người nằm bất động đang chờ đợi anh về. Đập vào mắt tôi là hình ảnh của đứa con gái Huỳnh Thị Vui bại liệt ngồi một chỗ đói lả đang ngồi khóc chờ anh về. Từ đầu con hẻm, anh Sơn tất tả chạy về với bịch sữa đậu nành trên tay mà như lời anh kể là chị hàng xóm giành cho con bé.
Cầm bịch sữa đậu nành nhỏ xíu trên tay anh chia đôi một nửa cho mẹ và một nửa cho con gái. Anh bảo như thế là tạm cầm hơi qua ngày chờ anh bán số phế liệu vừa nhặt được mới có tiền đong gạo cho bữa chiều.
Ông Huỳnh Tấn Triều, người hàng xóm với anh Sơn kể rằng bà con khu phố thấy hoàn cảnh anh Sơn khó khăn đã vận động quyên góp giúp đỡ. Nhưng khổ nỗi bà con ở đây ai cũng nghèo khó nên chỉ giúp được gia đình anh bó rau, lon gạo, bịch sữa nhỏ. Còn tiền chữa bệnh cho 4 con người thì bà con không đủ sức…
Rời căn nhà tạm ấy, tôi chỉ biết gật đầu chào từ người đàn ông tội nghiệp trong buổi chiều nhá nhem nơi con hẻm nhỏ, phía bên ngoài là đường phố đã sáng ánh đèn.
Chào anh ra về, tôi tin, hy vọng và chờ đợi những lòng nhân sẽ giúp đỡ gia đình anh.
Vũ Trung
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:
1. Gửi trực tiếp ông Huỳnh Ngọc Sơn trú tổ 4, khối phố 5, phường An Sơn, TP Tam Kỳ, Quảng Nam. 2. Hoặc Qua báo VietNamNet (Ghi rõ ủng hộ gia đình ông Huỳnh Ngọc Sơn) Chuyển khoản: Đơn vị thụ hưởng: Báo VIETNAMNET Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài: - Bank account: VIETNAMNET NEWSPAPER - The currency of bank account: 0011002643148 -Bank: - BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM -Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi, Vietnam -SWIFT code: BFTVVNVX 3.Hoặc trực tiếp báo VietNamNet: -Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội -Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 51 Trương Định, P6, quận 3,TP.HCM. Điện thoại: 08.39309882 - Fax: 08.39309881 Email: banbandoc@vietnamnet.vn |