- Em có thai, anh đã dậy sớm đưa em đi làm. Nhưng rồi mùa đông sang là lúc bụng to hơn thì mẹ lại nói: Buổi sáng em nên đi một mình, để cho anh ngủ thêm, dù gì cũng phải chịu rét, một người chịu là đủ rồi.
TIN BÀI KHÁC:
Dâu nghèo vẫn phải cấp tiền cho mẹ chồng chơi tam cúc
Con cảm ơn mẹ, mẹ chồng của con!
Kịch bản mẹ chồng dày công dàn dựng
Chồng tôi: đêm “nghe lời” vợ, ngày “vâng lời” mẹ
Mẹ chồng là mẹ của con!
Với tôi, chuyện làm dâu "nhẹ tựa lông hồng"
Tôi từng đố kị với tình cảm mẹ dành cho con dâu
Tôi yêu mẹ chồng như mẹ đẻ
Có mẹ chồng hiện đại: khổ hay sướng?
Mẹ chồng ghen với con dâu
Con cảm ơn mẹ, mẹ chồng của con!
Kịch bản mẹ chồng dày công dàn dựng
Chồng tôi: đêm “nghe lời” vợ, ngày “vâng lời” mẹ
Mẹ chồng là mẹ của con!
Với tôi, chuyện làm dâu "nhẹ tựa lông hồng"
Tôi từng đố kị với tình cảm mẹ dành cho con dâu
Tôi yêu mẹ chồng như mẹ đẻ
Có mẹ chồng hiện đại: khổ hay sướng?
Mẹ chồng ghen với con dâu
- Em thôi đi, con còn nhỏ, anh không thể cùng em chuyển ra ngoài được. Tại sao anh hiểu em mà em không chịu hiểu anh. Anh mệt mỏi vì em lắm rồi. Anh đã quá chiều em nhưng anh không thể đáp ứng mọi yêu cầu của em. Đang sống yên lành vui vẻ, tại sao em cứ phải như vậy?
Anh nói anh hiểu em, anh có biết tâm trạng, cảm xúc của em dạo này thế nào không? Em đã nhịn, đã cam chịu, tự động viên, tự an ủi, trấn an mình nhưng đến giờ thì em không thể giữ mãi trong lòng được nữa. Tất cả dồn nén quá nhiều, nó làm em ức chế, em như muốn phát điên lên. Em luôn có cảm giác mình là người thừa trong gia đình này, ở đây ai cũng là người thân, ruột thịt, chỉ có em là người ngoài thôi.
Từ nhỏ em đã mồ côi mẹ, vì thế khi gặp mẹ anh, biết mẹ là người sống tình cảm, nhìn cách mẹ chăm sóc quan tâm đến con cái em đã thèm được như thế biết bao. Trước tình cảm mà mẹ dành cho anh và sự hiếu thuận anh đối với mẹ đã làm cho em thực sự xúc động và đó cũng là ưu điểm đầu tiên để anh bước vào trái tim em. Em không được hưởng nhiều sự quan tâm của mẹ, vì thế em nghĩ sau này khi lấy anh em sẽ coi mẹ như mẹ đẻ và em nghĩ rồi mẹ sẽ coi em như con ruột của mẹ. Em còn mơ thấy khi mình ốm, được mẹ sờ tay lên trán hỏi thăm và ngồi cạnh giường và em ôm lấy mẹ mà thổn thức, em không nhớ mặt mẹ nên người mẹ hiện ra trong giấc mơ của em chính là mẹ anh. Lấy anh, sống cùng với gia đình anh, em cũng cố gắng sao cho thật chu toàn, vì em từ nhỏ đã quen việc của một người chị cả, lại thêm bố mẹ anh cũng không khó khăn gì nên cuộc sống đã thật là dễ chịu.
Em đi làm nên thời gian gặp mặt mẹ trong ngày cũng không nhiều thế nên em càng phải dặn mình tế nhị, khi cùng nấu cơm, nói chuyện với mẹ, hai mẹ con cũng nói chuyện cởi mở. Em đã rất vui và thoải mái.
Lẽ nào mẹ anh lại không thể yêu thêm cả em? |
Em là phụ nữ, em hiểu mẹ rất yêu anh, em càng hiểu bi kịch sẽ xảy ra nếu như mẹ thấy anh dành cho em nhiều tình cảm hơn. Anh quan tâm em nhiều hơn mẹ, anh ít chú ý hỏi han mẹ vì thế khi có mặt mẹ ở cùng em luôn khéo léo tế nhị giữ khoảng cách để không thân mật quá với anh, mặc dù mình là vợ chồng mới cưới.
Em biết mẹ có vị trí như thế nào trong trái tim anh, một vị trí ngoài tình yêu thương thì là lòng tôn thờ, vị trí anh tôn nghiêm đến mức mà muốn yên ổn tốt hơn là em nên biết giữ chừng mực. Vậy nên em càng không dám nói với anh, nhưng chính bởi vì điều đó mà em càng lúc càng thấy mình như một người thừa trong gia đình. “Có máu có đau” mẹ vẫn thường nói thế, phải chăng vì chính em, em mới là người duy nhất không liên can gì, không đồng dòng máu với mọi người ở đây? Bữa ăn nhìn mẹ gắp thức ăn cho anh mà em thấy thèm, trước khi đi làm mẹ dặn dò anh mà em thấy tủi thân.
Những bộ quần áo của anh luôn được mẹ cất trước tiên khi trời mưa, gấp gọn và ngay ngắn. Khi giặt mẹ cũng để riêng và xả đến thơm tho còn quần áo của em thì mùa hè không cần phải xả. Em đi làm không vất vả nhưng lại cần nhiều thời gian hơn anh. Em đi sớm và về muộn hơn. Việc nhà để mẹ làm thì em cũng áy náy lắm vì thế cuối tuần là dịp em bù đắp cho bố mẹ. Em đã loại từ gặp bạn bè, họp nhóm ra khỏi từ điển sống của mình để cùng mẹ nấu cơm, đi chợ cuối tuần, tuy nhiên mua gì mẹ cũng nói anh thích cái này, anh thích cái kia. Em cũng biết mẹ thích cái gì nhưng chẳng ai biết em thích gì phải không anh?
Em có thai, anh đã dậy sớm đưa em đi làm, nhưng rồi mùa đông sang là lúc bụng to hơn thì mẹ lại nói: Buổi sáng em nên đi một mình, để cho anh ngủ thêm, dù gì cũng phải chịu rét, một người chịu là đủ rồi. Khi con sinh ra, em càng thấy mình cô đơn. Lại thêm một dòng máu thân thiết của gia đình, còn em có lẽ em vẫn là người ngoài. Khi em đi làm về, cả nhà đã ăn cơm. Mẹ, bố và anh cùng chơi bên con thật vui vẻ, chỉ có em lủi thủi ăn một mình. Nếu không vì con nhỏ khát sữa có lẽ mẹ đã ngủ cùng anh và con luôn rồi chẳng đến lượt em. Cứ thế cùng với thời gian em đã bị căng thẳng áp lực rất nhiều. Khi xong việc điều đầu tiên em muốn làm là về nhà thật nhanh, nhìn anh và con thế nhưng càng lúc em càng thấy chán, có khi thấy nặng nề khi phải về nhà. Em cứ sống lạc lõng, cô đơn như thế suốt 2 năm nay.
Hôm qua, em đi làm về trời mưa to quá, mưa như trút nước, dồn dập thế nhưng đoạn đường về nhà mình lại không có đến một cửa hàng bán áo mưa. Lần trước anh để áo mưa ở ngoài xe bị người khác lấy mất, sáng nay lúc đi làm dự báo thời tiết là sẽ mưa nên không kịp đi mua, chắc mẹ đã lấy áo mưa trong cốp xe em đổi sang cốp xe anh. Em đã gắng chịu rét để phóng ù về nhà. Mẹ đang bế con, mẹ nhắc em nhanh ra bế con cho mẹ, em vội vã thay quần áo rồi ra bế con. Vừa bế con em vừa cuốn mình thêm chiếc chăn vì em vẫn còn lạnh lắm. Trong lúc đó mẹ đã vội đi đặt ấm nước, lát sau anh về, tháo bỏ chiếc áo mưa cho anh, mẹ giục anh đi lau mình bằng nước ấm cho khỏi ốm.
Anh ạ, lúc đó em đang trùm chiếc khăn tắm thật to để nước từ tóc không rơi vào con trai, có lẽ vì thế anh và mẹ đều không thấy em khóc, em buồn đến tê tái, tủi thân biết bao. Em đã từng tủi thân làm sao khi phải chứng kiến bạn cùng lứa được mẹ chăm lo từng li từng tí còn mình thì không, vậy mà em đã vượt qua được điều đó. Nhưng nỗi buồn này còn lớn hơn nỗi buồn khi nhìn thấy cảnh người hàng xóm chăm con họ. Không lẽ nào anh hiểu em còn em quá ích kỉ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân em thôi sao?
Em có nên nói với anh những điều này? Sẽ như thế nào nếu thánh địa của anh bị xâm phạm? Sẽ ra sao nếu rồi mẹ sẽ hiểu lầm mà ghét bỏ em? Em đã chọn cách im lặng để giữ hòa khí nhưng nếu tiếp tục thế này thì em sẽ ra sao? Anh hiểu em đến thế cơ mà! Lẽ nào mẹ anh lại không thể yêu thêm cả em? Lại một đêm em khóc thầm… lặng lẽ.
Xuong Rong!
Em biết mẹ có vị trí như thế nào trong trái tim anh, một vị trí ngoài tình yêu thương thì là lòng tôn thờ, vị trí anh tôn nghiêm đến mức mà muốn yên ổn tốt hơn là em nên biết giữ chừng mực. Vậy nên em càng không dám nói với anh, nhưng chính bởi vì điều đó mà em càng lúc càng thấy mình như một người thừa trong gia đình. “Có máu có đau” mẹ vẫn thường nói thế, phải chăng vì chính em, em mới là người duy nhất không liên can gì, không đồng dòng máu với mọi người ở đây? Bữa ăn nhìn mẹ gắp thức ăn cho anh mà em thấy thèm, trước khi đi làm mẹ dặn dò anh mà em thấy tủi thân.
Những bộ quần áo của anh luôn được mẹ cất trước tiên khi trời mưa, gấp gọn và ngay ngắn. Khi giặt mẹ cũng để riêng và xả đến thơm tho còn quần áo của em thì mùa hè không cần phải xả. Em đi làm không vất vả nhưng lại cần nhiều thời gian hơn anh. Em đi sớm và về muộn hơn. Việc nhà để mẹ làm thì em cũng áy náy lắm vì thế cuối tuần là dịp em bù đắp cho bố mẹ. Em đã loại từ gặp bạn bè, họp nhóm ra khỏi từ điển sống của mình để cùng mẹ nấu cơm, đi chợ cuối tuần, tuy nhiên mua gì mẹ cũng nói anh thích cái này, anh thích cái kia. Em cũng biết mẹ thích cái gì nhưng chẳng ai biết em thích gì phải không anh?
Em có thai, anh đã dậy sớm đưa em đi làm, nhưng rồi mùa đông sang là lúc bụng to hơn thì mẹ lại nói: Buổi sáng em nên đi một mình, để cho anh ngủ thêm, dù gì cũng phải chịu rét, một người chịu là đủ rồi. Khi con sinh ra, em càng thấy mình cô đơn. Lại thêm một dòng máu thân thiết của gia đình, còn em có lẽ em vẫn là người ngoài. Khi em đi làm về, cả nhà đã ăn cơm. Mẹ, bố và anh cùng chơi bên con thật vui vẻ, chỉ có em lủi thủi ăn một mình. Nếu không vì con nhỏ khát sữa có lẽ mẹ đã ngủ cùng anh và con luôn rồi chẳng đến lượt em. Cứ thế cùng với thời gian em đã bị căng thẳng áp lực rất nhiều. Khi xong việc điều đầu tiên em muốn làm là về nhà thật nhanh, nhìn anh và con thế nhưng càng lúc em càng thấy chán, có khi thấy nặng nề khi phải về nhà. Em cứ sống lạc lõng, cô đơn như thế suốt 2 năm nay.
Hôm qua, em đi làm về trời mưa to quá, mưa như trút nước, dồn dập thế nhưng đoạn đường về nhà mình lại không có đến một cửa hàng bán áo mưa. Lần trước anh để áo mưa ở ngoài xe bị người khác lấy mất, sáng nay lúc đi làm dự báo thời tiết là sẽ mưa nên không kịp đi mua, chắc mẹ đã lấy áo mưa trong cốp xe em đổi sang cốp xe anh. Em đã gắng chịu rét để phóng ù về nhà. Mẹ đang bế con, mẹ nhắc em nhanh ra bế con cho mẹ, em vội vã thay quần áo rồi ra bế con. Vừa bế con em vừa cuốn mình thêm chiếc chăn vì em vẫn còn lạnh lắm. Trong lúc đó mẹ đã vội đi đặt ấm nước, lát sau anh về, tháo bỏ chiếc áo mưa cho anh, mẹ giục anh đi lau mình bằng nước ấm cho khỏi ốm.
Anh ạ, lúc đó em đang trùm chiếc khăn tắm thật to để nước từ tóc không rơi vào con trai, có lẽ vì thế anh và mẹ đều không thấy em khóc, em buồn đến tê tái, tủi thân biết bao. Em đã từng tủi thân làm sao khi phải chứng kiến bạn cùng lứa được mẹ chăm lo từng li từng tí còn mình thì không, vậy mà em đã vượt qua được điều đó. Nhưng nỗi buồn này còn lớn hơn nỗi buồn khi nhìn thấy cảnh người hàng xóm chăm con họ. Không lẽ nào anh hiểu em còn em quá ích kỉ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân em thôi sao?
Em có nên nói với anh những điều này? Sẽ như thế nào nếu thánh địa của anh bị xâm phạm? Sẽ ra sao nếu rồi mẹ sẽ hiểu lầm mà ghét bỏ em? Em đã chọn cách im lặng để giữ hòa khí nhưng nếu tiếp tục thế này thì em sẽ ra sao? Anh hiểu em đến thế cơ mà! Lẽ nào mẹ anh lại không thể yêu thêm cả em? Lại một đêm em khóc thầm… lặng lẽ.
Xuong Rong!
Thể lệ tham dự cuộc thi viết về “Mẹ chồng nàng dâu thời hiện đại” Viết lại những ấm ức, giận hờn và yêu thương giữa mẹ chồng, nàng dâu và chia sẻ với câu chuyện đó với bạn đọc báo VietNamNet, nhận cơ hội trúng 1000.000 đ. Câu chuyện nên viết dưới 1000 từ, gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn hoặc báo VietNamNet, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội. Tiêu đề thư xin ghi rõ: Bài viết tham gia chủ đề: “Mẹ chồng nàng dâu thời hiện đại”. Bài viết của độc giả, ban biên tập có quyền cắt gọt cho phù hợp với hình thức của báo. Những bài viết cần giữ kín danh tính, xin ghi rõ cuối mỗi bài viết gửi tham dự chuyên mục. Bài viết có lượng truy cập nhiều nhất theo cách đo, kiểm của hệ thống google giành được phần thưởng trị giá 1.000.000 đồng. Thời gian nhận bài từ ngày 1/6/2012 đến hết ngày 30/7/2012. Mời bạn đọc tham gia gửi bài dự thi. Mời bạn đọc tham gia gửi bài viết dự thi. |