Cảm giác mặc cảm, e dè dường như vẫn hiện hữu trong mỗi thành viên của gia đình bà Nguyễn Thị H. (ở Gia Lâm, Hà Nội), nhất là mỗi khi nhắc đến chuyện buồn đối với con gái mình gần một năm trước. Những bức xúc trước việc hung thủ được giảm án đã khiến bà H kể lể với chúng tôi một cách mạnh dạn hơn. Về phần nạn nhân, T. im lặng ngồi cạnh mẹ, nhưng có lẽ cô đang phải cố chịu đựng khi một lần nữa nghe về những phút giây rùng rợn của mình...

TIN BÀI KHÁC

Thiếu nữ suýt chết vì bị đồng nghiệp hiếp dâm


Bà H. sinh được 7 người con, 2 người con gái đầu đã lập gia đình, T. (SN 1986) là con thứ ba, làm công nhân tại một công ty may gần thị trấn Trâu Quỳ.

Sự việc bắt đầu vào trưa 22/12/2010, Phạm Văn Phảng (SN 1983) nhận nhiệm vụ đi áp tải hàng cho công ty may nêu trên. Trước khi đi, lấy lý do muốn nghe nhạc trong thời gian ngồi ô tô đến Hải Dương, Phảng tìm T. hỏi mượn chiếc điện thoại di động để nghe nhạc. Đến chiều tối, T. liên lạc với Phảng để đòi lại chiếc điện thoại thì được hẹn gặp để “lấy điện thoại” ở một ngã ba, trên đường về nhà. Vì tin tưởng Phảng là người làm cùng công ty, lại là người cùng làng, đã yên bề gia thất nên T. nhận lời và có mặt đúng hẹn.

Khi gặp nhau, Phảng lấy lý do “đi ăn khao” bảo T. đứng đợi để hắn đi gửi xe rồi hai người chở nhau bằng xe máy đến thị trấn Trâu Quỳ (đoạn gần cổng Trường Đại học Nông nghiệp I Hà Nội) để ăn tối. Chưa kịp ăn xong bát phở, T. thấy chóng mặt và đòi về vì mẹ đã gọi điện liên tục. Phảng chở T. ra quốc lộ 5 nhưng trên đường về, hắn đã bất ngờ quẹo tay lái cho xe rẽ vào một nhà nghỉ bên đường. Có lẽ đã lờ mờ nhận ra ý đồ đen tối của Phảng nên T. hỏi luôn: “Vào đây để làm gì?”. Phảng nói qua quýt: “Cứ vào đi” rồi nhanh chân tiến đến quầy lễ tân nhận chìa khóa lên phòng 302. Dù đầu óc vẫn chưa hết “lơ mơ” sau khi ăn bát phở nhưng khi bị lôi vào phòng nghỉ, T. vẫn gắng gượng lao ngay vào nhà vệ sinh, chốt cửa và ngồi thừ trong đó. Nhưng Phảng vẫn xông tới, lôi T. ra gường để thực hiện hành vi thú tính của mình. Tuy thấy T. kêu la và bị T. đẩy ra nhưng Phảng như một con thú say mồi, tiếp tục dùng sức mạnh của mình thực hiện hành vi giao cấu trong khi cô gái ngất lịm.

Mẹ con người bị hại trao đổi với phóng viên.

Sau khi thỏa mãn dục vọng, Phảng thấy T. nằm ngất và chảy máu quá nhiều nên lay gọi T. dậy. T. tỉnh lại, với gói thuốc chống mất ngủ trong túi định uống tử tự nhưng bị Phảng ngăn lại và chở đến Bệnh viện Trâu Quỳ sơ cứu. Nhưng do vết thương nghiêm trọng, T. mất máu nhiều nên các bác sỹ ở đây quyết định chuyển T. lên Bệnh viện Đức Giang. Trong lúc này, Phảng sợ trách nhiệm nên không dám lộ mặt mà vẫn dùng chính xe máy của nạn nhân, đi theo xe cấp cứu để “nắm tình hình”...

Trong lúc đang sốt ruột thì bà H. (mẹ T.) nhận được điện thoại từ chính tên Phảng cho hay T. bị tai nạn giao thông, được Phảng đưa vào Bệnh viện Đức Giang cấp cứu.

Sau này, bà H. mới được các bác sỹ ở đây kể lại rằng, họ thấy Phảng rình mò bên ngoài phòng cấp cứu nên sinh nghi và đe rằng: “Anh là người dã man, hành hạ con người ta thế này. Liệu mà gọi điện cho người nhà bệnh nhân đến đây”. Có lẽ từ lời dọa này, Phảng mới gọi điện cho gia đình bà H. lên chăm con. Còn lúc đó, bà H. lên viện thấy Phảng vẫn tỏ ra lăng xăng như giúp người bị nạn nên đã cảm ơn Phảng rối rít vì “may mà gặp người quen đưa đi cấp cứu”.

Nhưng ngay sau khi được nghe các bác sỹ ở đây kể về nguyên nhân chấn thương “chỗ kín” của con, bà H. đã giữ Phảng lại, gọi công an đến lập biên bản. Ngay tại đây, Phảng đã thừa nhận hành vi đê hèn của mình...

Hồ sơ bệnh án cho thấy, hai cánh tay của T. bị bầm tím, cổ tử cung rách 3cm, mất máu trầm trọng (tổn hại 25% sức khỏe). T. đã phải điều trị cả tháng trời mới thuyên giảm và cho tới bây giờ, tâm trạng của T. vẫn có vẻ hoảng loạn, sợ sệt khi trò chuyện với người lạ. Còn khi ở Tòa, mỗi khi nhìn thấy bị cáo, T. lại co rúm người, nắm chặt tay bà H...

Nộp 14 triệu, giảm 4 năm tù


Tại phiên tòa tháng 4/2011, Phảng bị TAND huyện Gia Lâm xử 7 năm tù về tội “Hiếp dâm”. Trong phiên xử này, T. vẫn rất yếu, người xanh rớt và sợ tiếp xúc với người lạ. T. được người thân dìu đến tòa và luôn phải có người thân ngồi cạnh. Cô cố gắng lắm mới có thể tự trình bày: “Tôi không ngờ hắn lại giở trò đồi bại như thế vì chúng tôi không chỉ có quan hệ đồng nghiệp, tình làng xóm mà còn là họ hàng đằng vợ của hắn. Chỉ mong Tòa án xử thật nghiêm theo pháp luật để những người con gái khác không phải lâm vào cảnh ngộ như tôi”.

Thấy tội ác đã bị trừng phạt, T. đã không kháng cáo mặc dù Phảng không có một lời xin lỗi hoặc nộp tiền để khắc phục hậu quả đã gây ra. Chỉ có Phảng kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt.

Tại phiên tòa phúc thẩm, Phảng vẫn không có một lời xin lỗi để tỏ sự ăn năn của mình. Việc làm duy nhất trước phiên tòa là gia đình nhà Phảng đã nộp 14 triệu đồng cho Chi cục Thi hành án gọi là “khắc phục một phần hậu quả”. Từ tình tiết này, HĐXX phúc thẩm TAND TP.Hà Nội đã giảm cho Phảng tới 4 năm tù khi tuyên phạt Phảng 3 năm tù!

“Tôi thực sự choáng váng khi nghe Tòa tuyên án. Con tôi là nạn nhân mà đến tòa không được nói câu gì, họ đọc xong bản án sơ thẩm, hỏi bị cáo mấy câu rồi vội vàng tuyên án. Gia đình tôi ít học, nhưng cũng hiểu thế nào là đạo lý, pháp luật. Tòa tuyên như vậy thì coi như là bao che cho kẻ phạm tội sao?” - bà H. bức xúc phát biểu.

Với cách hiểu của một nông dân, hiện bà H. vẫn chưa đến Chi cục Thi hành án lấy tiền (mặc dù đã có giấy) vì bà cho rằng: “Nhận tiền là đồng ý với bản án, là “bán” nhân phẩm của con, sẽ mất đi lòng tự trọng, danh dự của con gái” và “Tôi sẽ chưa lấy tiền bồi thường vì còn theo đuổi vụ án để đề nghị pháp luật xử lý nghiêm minh đối với kẻ đã làm nhục con gái tôi”.

(Theo Pháp luật Việt Nam)