Bàng hoàng, tôi lặn lội lên Trà Giác để tìm hiểu mọi chuyện, và thật bất ngờ khi đó là câu chuyện có thật và cũng thật buồn.
TIN BÀI KHÁC
3 ngày nữa VN sẽ đón nguyệt thực toàn phần
Huế: Rao bán chim độc giá 100 triệu đồng
Câu khách bằng sex: Khôn ngoan hay phản cảm?
Những tưởng chuyện đó không thể xảy ra, nhưng khi anh bạn tôi
chua chát nói ở Việt Nam mình cũng có, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ, anh bạn khẳng
định chắc nịch: “Cứ lên xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, Quảng Nam hỏi thì sẽ được
người ta chỉ tới tận nơi!”. Bàng hoàng, tôi lặn lội lên Trà Giác để tìm hiểu mọi
chuyện, và thật bất ngờ khi đó là câu chuyện có thật và cũng thật buồn.
Chúng tôi lên đến Trà Giác, chẳng mấy khó khăn khi hỏi thăm đến nhà bà Huỳnh Thị
N. .Căn nhà không hơn túp lều là mấy nhưng lại là chỗ nương thân của 7 con người
lam lũ nghèo khó. Bà N. vồn vã mời chúng tôi vào ngồi bên chiếc chõng tre đặt
ngoài chái, rót nước từ chiếc ấm nhôm bẹp rúm mời, quanh quẩn là 4 đứa nhỏ mặt
mũi nhem nhuốc...
Hồi ấy là đầu năm 1990, Huỳnh Thị N. một thân một mình lên Trà My buôn bán làm
ăn. Ở giữa nơi rừng thiêng nước độc, lại thân cô thế cô nên cũng có nhiều nguy
hiểm, và cũng buồn tủi vì thân gái dặm trường. Lúc ấy, một chàng trai người Ca
Dong hiền lành, chịu khó thường hay đến mua hàng hóa của bà, thấy N. cô độc một
mình nên lấy làm thương.
Sau nhiều lần lại qua mua bán, hai người kết thân với nhau. Cũng không biết N.
có ma lực gì, mà chỉ một thời gian ngắn, Đinh Hồng T. (chàng trai người Ca Dong)
đã bỏ quên cô bạn gái sắp cưới để về sống chung với N. Mặc dù lúc ấy N. hơn T.
những... 15 tuổi. Cũng chẳng cưới xin gì, về ở với nhau và sau sáu năm hai đứa
con lần lượt ra đời.
Bà N. đã tới tuổi 55 vẫn phải nuôi con và “cháu ngoại”. |
Bà N. nổi cơn ghen tam bành, cứ suốt ngày chửi bới, rồi đuổi H. ra khỏi nhà, bắt lên rẫy xa dựng chòi ở. Thời gian sau, một bé gái ra đời. Cũng chẳng biết ông chồng thuyết phục thế nào mà bà N. lại thuận ý cho con gái ôm con về ở chung với mình thành đại gia đình.
Tương lai của mấy đứa trẻ này rồi sẽ về đâu. |
Tôi hỏi bà N: "Mấy đứa con chị đây à? Bảo chúng nó đứng sát vào hai vợ chồng để chụp tấm hình". Bà liếc nhanh "Không, ừ, à, mấy đứa con đó”. Ông chồng cười rổn rảng: "Thôi đừng chụp chi! Ngại lắm!". Tôi giương máy lên khi mấy đứa trẻ chơi quanh quẩn bên cạnh, bấm nút mà ngón tay vô cảm, bởi suy nghĩ cứ hướng vào mấy đứa trẻ. Đau lòng không khi trong số những đứa trẻ sàn sàn tuổi nhau này phải gọi đứa kia là cậu ruột, nhưng số phận lại buộc tụi nó gọi nhau là anh em...
Khi thấy H. có thai đứa thứ ba với cha dượng, làng xóm nói quá nên H. về quê, phá rồi lên lại tiếp tục ở đây. Từ đó hai mẹ con cãi nhau suốt ngày. Khi đứa con thứ hai được hai tuổi, H. bỏ nhà ra đi bởi bà N. bắt phải đi vì hai mẹ con không thể chung chồng, bỏ lại mấy đứa cho bà N. nuôi.
Tụi nó cười toe toét, hồn nhiên như cây cỏ, như không hề biết là giông bão đã ập đến từ đâu. Vợ chồng bà cũng cười ngượng nghịu... Bà nức nở tâm sự với những lời lẽ như hối hận: “Ông ấy năm nay ở tuổi 40. Tôi vừa tròn 55 tuổi. Vì cái nghèo không tìm được lối thoát nên không thể lường được “hai mẹ con lấy chung chồng”. Khi biết, mọi chuyện đã quá muộn".
(Theo Bee.net.vn)