TIN BÀI KHÁC
Tôi yêu em dù chỉ đáng tuổi cháu
Yêu người hơn 2 giáp, con không sai đâu, bố mẹ ơi!
Tiêu chuẩn nào cho người yêu lớn tuổi?
Chia tay anh già, trái tim gái trẻ băng giá
Yêu hơn tuổi, vẫn hạnh phúc như thường
Yêu người hơn 2 giáp, con không sai đâu, bố mẹ ơi!
Tiêu chuẩn nào cho người yêu lớn tuổi?
Chia tay anh già, trái tim gái trẻ băng giá
Yêu hơn tuổi, vẫn hạnh phúc như thường
(ảnh minh họa) |
Tôi và anh, hai người hai thế giới, hai hoàn cảnh, hai tầng lớp, hai tôn giáo khác nhau…vậy mà giờ lại có thể yêu nhau. Khi nghe tôi nói về sự khác biệt đó, anh chỉ cười: “…nhưng chúng ta có chung một quan điểm sống, một mục đích đó là: bình yên và hạnh phúc!”.
Nhưng dù anh có nói gì thì tôi cũng vẫn cảm thấy mình không xứng với anh. Anh còn trẻ, thậm chí còn kém tuổi tôi, con một nhà có điều kiện, lại chưa từng lập gia đình. Còn tôi đã một lần hôn nhân đổ vỡ, lại hơn anh đến vài tuổi, nhà nghèo.
Mặc dù vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình mất tự tin đến thế. Trước anh, tôi lúng túng, vụng về, chợt cười, chợt khóc, chợt hờn dỗi… Còn anh, lúc nào cũng chu đáo, nhẹ nhàng, chẳng bao giờ giận dỗi, cáu bẳn. Anh quan tâm đến tôi từng giây, từng phút.
Anh bảo: “Anh không muốn em buồn nữa, chỉ muốn thấy em cười thôi, em cười đẹp lắm biết không?”. Lúc đầu tôi đã không tin anh, không tin bất kỳ lời nào anh nói, đặc biệt là thứ tình yêu sét đánh ấy nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy xao xuyến trước những lời anh nói. Rồi qua thời gian anh đã chứng minh cho tôi thấy tình cảm mà anh dành cho tôi là thật, sự đồng cảm là thật, sự quan tâm là thật…và những lời nói đó đều xuất phát từ tình yêu chân thành mà anh đã dành cho tôi.
Rồi tôi yêu anh, tôi không biết từ lúc nào nhưng tôi bắt đầu thấy nhớ anh, muốn nhìn thấy anh và muốn nghe giọng của anh. Anh bảo: “Anh yêu em ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em”, nếu như anh nói câu đó ngay từ lần đầu gặp mặt thì có lẽ tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin điều đó là thật. Tôi bảo: “Có người nói tình yêu như một cơn gió nhẹ nhưng đối với em anh như một cơn lốc cuốn phăng em mà không để cho em kịp suy nghĩ gì”. Anh cười: “Nếu không làm thế thì anh đâu thể có được em, anh không thể để mất cơ hội, không thể để mất em”.
Giờ đây, mặc dù hai đứa đã chính thức yêu nhau nhưng tôi vẫn bị mặc cảm bởi những rào cản của xã hội. Tôi không dám công khai với bạn bè và người thân, tôi rất sợ và lo lắng, không biết rồi đây tình yêu của chúng tôi sẽ đi đến đâu…Nếu biết chuyện chắc chắn nhà anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, chấp nhận cho đứa con trai duy nhất lấy một phụ nữ hơn tuổi lại đã từng có gia đình, rồi chuyện môn đăng hộ đối, rồi còn anh em họ hàng, bạn bè rèm pha… liệu anh ấy có thể vượt qua được tất cả những chuyện đó?
Tôi bảo: “Hay chúng ta dừng lại đi anh, dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa để tránh sự tổn thương quá lớn cho cả hai đứa”. Nhưng anh đã không làm như tôi mong muốn, anh bảo “đừng bắt anh thôi nhớ em, bởi khi đó anh sẽ thấy mình không còn biết yêu thương nữa”...
Có lúc tôi bông đùa “chuyện tình của bọn mình giống như phim Hàn Quốc ấy anh nhỉ, có quá nhiều éo le và trở ngại…”, “Chông gai nhiều chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn thôi, em đừng lo lắng nữa, anh không muốn em suy nghĩ, mọi việc đều có cách giải quyết của nó. Bình tĩnh, tự tin vượt qua mọi cửa ải!”. Lúc nào anh cũng thế, quyết đoán, bản lĩnh và mạnh mẽ như muốn chứng minh rằng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Anh à, em tin anh, em tin “Tình yêu của anh đủ lớn để bảo bọc vợ và con mình đến suốt cuộc đời”, em cũng muốn tựa vào vai anh trong suốt phần đời còn lại “nếu không sẽ phải lau nước mắt một mình” như anh nói, em sẽ luôn ở bên anh cho dù có khó khăn, vất vả, lúc anh đau khổ cũng như hạnh phúc, giầu sang hay nghèo khó…
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
Quỳnh Thanh
Nhưng dù anh có nói gì thì tôi cũng vẫn cảm thấy mình không xứng với anh. Anh còn trẻ, thậm chí còn kém tuổi tôi, con một nhà có điều kiện, lại chưa từng lập gia đình. Còn tôi đã một lần hôn nhân đổ vỡ, lại hơn anh đến vài tuổi, nhà nghèo.
Mặc dù vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình mất tự tin đến thế. Trước anh, tôi lúng túng, vụng về, chợt cười, chợt khóc, chợt hờn dỗi… Còn anh, lúc nào cũng chu đáo, nhẹ nhàng, chẳng bao giờ giận dỗi, cáu bẳn. Anh quan tâm đến tôi từng giây, từng phút.
Anh bảo: “Anh không muốn em buồn nữa, chỉ muốn thấy em cười thôi, em cười đẹp lắm biết không?”. Lúc đầu tôi đã không tin anh, không tin bất kỳ lời nào anh nói, đặc biệt là thứ tình yêu sét đánh ấy nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy xao xuyến trước những lời anh nói. Rồi qua thời gian anh đã chứng minh cho tôi thấy tình cảm mà anh dành cho tôi là thật, sự đồng cảm là thật, sự quan tâm là thật…và những lời nói đó đều xuất phát từ tình yêu chân thành mà anh đã dành cho tôi.
Rồi tôi yêu anh, tôi không biết từ lúc nào nhưng tôi bắt đầu thấy nhớ anh, muốn nhìn thấy anh và muốn nghe giọng của anh. Anh bảo: “Anh yêu em ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em”, nếu như anh nói câu đó ngay từ lần đầu gặp mặt thì có lẽ tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin điều đó là thật. Tôi bảo: “Có người nói tình yêu như một cơn gió nhẹ nhưng đối với em anh như một cơn lốc cuốn phăng em mà không để cho em kịp suy nghĩ gì”. Anh cười: “Nếu không làm thế thì anh đâu thể có được em, anh không thể để mất cơ hội, không thể để mất em”.
Giờ đây, mặc dù hai đứa đã chính thức yêu nhau nhưng tôi vẫn bị mặc cảm bởi những rào cản của xã hội. Tôi không dám công khai với bạn bè và người thân, tôi rất sợ và lo lắng, không biết rồi đây tình yêu của chúng tôi sẽ đi đến đâu…Nếu biết chuyện chắc chắn nhà anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, chấp nhận cho đứa con trai duy nhất lấy một phụ nữ hơn tuổi lại đã từng có gia đình, rồi chuyện môn đăng hộ đối, rồi còn anh em họ hàng, bạn bè rèm pha… liệu anh ấy có thể vượt qua được tất cả những chuyện đó?
Tôi bảo: “Hay chúng ta dừng lại đi anh, dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa để tránh sự tổn thương quá lớn cho cả hai đứa”. Nhưng anh đã không làm như tôi mong muốn, anh bảo “đừng bắt anh thôi nhớ em, bởi khi đó anh sẽ thấy mình không còn biết yêu thương nữa”...
Có lúc tôi bông đùa “chuyện tình của bọn mình giống như phim Hàn Quốc ấy anh nhỉ, có quá nhiều éo le và trở ngại…”, “Chông gai nhiều chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn thôi, em đừng lo lắng nữa, anh không muốn em suy nghĩ, mọi việc đều có cách giải quyết của nó. Bình tĩnh, tự tin vượt qua mọi cửa ải!”. Lúc nào anh cũng thế, quyết đoán, bản lĩnh và mạnh mẽ như muốn chứng minh rằng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Anh à, em tin anh, em tin “Tình yêu của anh đủ lớn để bảo bọc vợ và con mình đến suốt cuộc đời”, em cũng muốn tựa vào vai anh trong suốt phần đời còn lại “nếu không sẽ phải lau nước mắt một mình” như anh nói, em sẽ luôn ở bên anh cho dù có khó khăn, vất vả, lúc anh đau khổ cũng như hạnh phúc, giầu sang hay nghèo khó…
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
Quỳnh Thanh
Thể lệ tham dự Tình yêu thực sự có phân biệt tuổi tác? Yêu nhau, hơn kém bao nhiêu tuổi thì có thể hòa hợp? Xoay quanh vấn đề này, mời các bạn gửi bài viết tham dự cho chủ đề “Tình yêu không tuổi”. Bài nên viết dưới 1000 từ, gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn hoặc báo VietNamNet, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội. Tiêu đề thư xin ghi rõ: Bài viết tham gia chuyên mục “Chuyện chung chuyện riêng” Bài viết của độc giả, ban biên tập có quyền cắt gọt cho phù hợp với hình thức của báo. Những bài viết cần giữ kín danh tính, xin ghi rõ cuối mỗi bài viết gửi tham dự chuyên mục. Bài viết có lượng truy cập nhiều nhất theo cách đo, kiểm của hệ thống google giành được phần thưởng trị giá 1.000.000 đồng. Ngoài ra các bài viết còn được nhận những phần thưởng hấp dẫn khác từ tòa soạn. Thời gian nhận bài từ ngày 1/1/2012 đến hết ngày 29/2/2012. Mời các bạn đọc tham gia gửi bài dự thi. |