
TIN BÀI KHÁC:
Vợ lẽ không được quyền thừa kế?
Nhà nghỉ bi hài ký…
Gã trai quê thành đại gia nhờ…nhà nghỉ
Ai có trách nhiệm nuôi bà ngoại?
“Cò mồi” bao vây làng gốm Bát Tràng
Người yêu ở xa, người lạ thì ở gần…
Có 5 con nhưng chỉ di chúc tài sản cho vợ bé
Cảnh giác với thủ đoạn lừa đảo “cầm cố giấy tờ ô tô”
Trùng tên gây xích mích trong nhà
Nỗi lo thất nghiệp
Nhà nghỉ bi hài ký…
Gã trai quê thành đại gia nhờ…nhà nghỉ
Ai có trách nhiệm nuôi bà ngoại?
“Cò mồi” bao vây làng gốm Bát Tràng
Người yêu ở xa, người lạ thì ở gần…
Có 5 con nhưng chỉ di chúc tài sản cho vợ bé
Cảnh giác với thủ đoạn lừa đảo “cầm cố giấy tờ ô tô”
Trùng tên gây xích mích trong nhà
Nỗi lo thất nghiệp
Bát đĩa, cốc chén nhớp nháp…
Bước chân vào quán bún chả nổi tiếng trên phố Ngọc Khánh, điều đầu tiên khiến khách hàng “ấn tượng” đó là cảnh chậu thịt đã ướp nằm chỏng chơ dưới đất, dăm ba chú ruồi cứ tự nhiên ra vào mà chẳng hề bị nhân viên đang viên thịt xua đuổi. Hướng ánh mắt lên trên một chút, một nhân viên khác đang nhanh tay nướng thịt trên chậu than hồng, bụi than – bụi đường ngấm mỡ chảy ra từ thịt bám đen kít khắp viền chậu chẳng biết tự bao giờ, khói nghi ngút khiến người đi đường cay xè mắt.
![]() |
Và nếu đã một lần đặt chân vào dãy quán vịt nướng, vịt cỏ Vân Đình trên đường Láng hay ở khu chợ Thái Hà thì bạn sẽ nhận thấy cái sự bẩn của các hàng bún chả Hà Nội vẫn chưa thấm tháp vào đâu. Bước chân vào những quán vịt này, nếu lỡ miệng gọi thêm âu trà đá hoặc cốc uống bia, khách hàng sẽ được thưởng thức mùi vị của những chiếc cốc dính đầy mỡ và quanh năm hầu như chỉ được tráng qua bằng nước lã.
Bên cạnh sàn nhà bẩn thỉu, giấy vệ sinh ngấm nước bẩn nhớp nháp, bát đũa còn nguyên rau sống, chậu than để nướng vịt còn cáu bẩn gấp nhiều lần so với chậu than nướng thịt của hàng bùn chả cũng sẽ để lại...ấn tượng khó phai cho khách.
Chị Ngọc Anh ở đường Kim Mã kể: “Gần nhà tôi cũng có quán vịt khá nổi tiếng nhưng sau 1 – 2 lần ghé vào ăn, thấy cái cảnh bát đĩa cốc chén bẩn thỉu như vậy tôi cũng chẳng dám vào thêm lần nữa. Gần đây, vì tiện đường nên tôi cùng vài người bạn có ghé vào 1 quán vịt ở cuối chợ Thái Hà ăn tối. Không thể tưởng tượng nổi là quán có thể bẩn đến thế, nước và rác lép nhép dưới chân, bát đũa trơn mỡ như chưa hề được rửa. Đã vậy, khi lấy tờ giấy ăn ra lau bát đũa, bột giấy mủn ra dính khắp nơi và bốc mùi…thum thủm.
Lỡ vào quán gọi đồ ăn rồi nên chẳng lẽ lại bỏ đi, chúng tôi bấm bụng ngồi ăn cho xong rồi nhanh chóng ra về. Hôm sau 2 anh bạn tôi đều kêu rằng đã phải “cố thủ” trong nhà vệ sinh gần hết đêm do trót ăn ít rau thơm và hành sống”.
Dụng cụ chế biến…bốc mùi
Anh bạn tôi – Một gã độc thân có kinh nghiệm lâu năm về ăn uống đường phố ở Hà Nội khẳng định: “Nếu muốn ăn uống hợp vệ sinh, đúng tiêu chuẩn thì chỉ có ăn ở nhà hoặc vào khách sạn, còn đã bước chân vào quán ăn đường phố rồi thì nên chấp nhận…khuất mắt trông coi”.
![]() |
|
Tâm lý "khuất mắt trông coi" khi ăn hàng quán... |
Nhưng khủng khiếp hơn cả là do có tinh thần “tiết kiệm triệt để” nên mỗi chiếc que tre vẫn dùng để xiên nướng gà được dùng đi dùng lại có khi đến cả chục lần. Và cũng vẫn với tinh thần tiết kiệm đã được quán triệt nên hàng ngày, trước khi quán đóng cửa, đám nhân viên sẽ tập trung số que xiên lại vứt vào một góc nhà. Tới trưa hôm sau, sẽ có một nhân viên chịu trách nhiệm cọ rửa lại số que tre này bằng nước lã và một cái giẻ có nhúng chút nước rửa bát trước khi chúng được dùng lại”.
![]() |
|
Tiết kiệm triệt để...dùng lại que tre |
Cuối tháng, đặt chân vào một quán thịt chó ăn “giải đen”, gắp một miếng thịt hấp đưa vào miệng, bên cạnh mùi vị dặc trưng của thịt chó, đã bao giờ bạn cảm thấy miếng thịt có mùi hôi đến lợm giọng của mùn thớt chưa? Tôi đoán chắc là rồi bởi khi hỏi 100 người đi ăn thịt chó thì cả 100 người đều khẳng định “Sợ nhất là cái mùi mùn thớt nó ám vào miếng thịt chó”.
![]() |
| Sợ nhất là cái mùi mùn thớt nó ám vào miếng thịt chó! |
Và quan trọng là, thứ mùi bốc ra ấy chính là một dấu hiệu cảnh báo rằng “Có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh” đang ẩn nấp trong đám dụng cụ chế biến thức ăn.
M.Thành



