- Có thể với bạn đó chỉ là một thử nghiệm, nhưng bạn đang thử nghiệm trên tâm hồn và thể xác của một con người chứ không phải của một con chuột bạch. Vì thế, hãy nói trước rằng “bạn thử”, để nhận được sự đồng ý.
TIN BÀI KHÁC:
Một ngày nọ, cô bạn của tôi đến và lặng lẽ ngồi xuống ghế, mắt cô chứa chan nước. “Sao bạn lại khóc?”, tôi khẽ hỏi, “Có chuyện gì quan trọng?”; “Không, vì nó không còn quan trọng nên mình mới khóc?” – cô nói.
“Mình và anh ấy gặp nhau vào năm thứ hai đại học – cô kể chậm, từng tiếng nhẹ nhàng. Chúng mình đến với nhau, yêu đương và nồng nhiệt như mọi đôi tình nhân tuổi hai mươi. Ban đầu là hẹn hò, lãng mạn, nhung nhớ thơ mộng, mình được yêu thương và ngưỡng mộ như một nữ thần”.
Cô ngừng lại, một khoảng lặng rơi vào lòng tôi. Tôi hiểu những giai đoạn như vậy lắm, vì tôi cũng từng hai mươi tuổi.
Rồi sau, người đó yêu cầu chúng mình sống chung. Nhưng lúc đó mình vẫn còn chưa dám. Ba mẹ không chịu nổi nếu biết chuyện này, mình biết vậy. Người đó ôm lấy mình, rất đỗi dịu dàng: “Chúng ta là định mệnh của nhau, anh suốt đời yêu thương và che chở cho em”. Cuối cùng, chút ngại ngần trong mình tan biến, tình yêu lung linh. Chúng mình sống như một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc và say đắm. Anh rành rẽ mọi thứ, chợ nào giá rẻ, món gì ngon mà bổ, mình mặc đồ gì thì đẹp. Các khoản tiền của hai đứa được tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo mọi việc đều ổn thỏa.
Người đàn ông ấy, đến giờ mình vẫn ngạc nhiên, anh có một thiên tài bẩm sinh về việc vun vén cuộc sống gia đình. Mình cảm thấy có phúc và được cưng chiều như những nàng công chúa. Đó là mình nghĩ vậy, chứ thật ra mình đã phục vụ anh như một người vợ chính hiệu. Nấu nướng, giặt giũ cho cả hai, dọn dẹp tổ ấm, những điều đó ngốn của mình không biết bao nhiêu thời gian và mình học hành sút kém hẳn. Những lời dạy bảo, khuyên răn của cha mẹ, sự nhắc nhở của thầy cô, sự cảnh tỉnh của bạn bè hình như chỉ càng là thứ để mình khẳng định thêm tình yêu với anh. Mình không bao giờ nghĩ đến một người bạn trai nào khác ngoài anh, chưa bao giờ tưởng tượng ngày mình kết hôn người bên cạnh không phải là anh. Phải dùng hai chữ ‘tận hiến’ mới nói hết tình yêu của mình ngày đó.
Những đêm tình nhân nồng nàn, những bữa ăn giàu dinh dưỡng, những cuộc dạo chơi thơ mộng cứ thế tiếp diễn cho đến khi sang năm học thứ tư, mình đã vài lần phá thai, thường xuyên có những cơn mệt mỏi bất thường. Rồi việc học hành, làm luận văn, thi trả nợ năm tư khiến mình trở nên gầy rộc và xơ xác. Một vài lần mình thấy anh rất lạ, không ấm áp và dịu ngọt như trước. Nhưng mình không tin, mình nghĩ anh cũng như mình, quá tải vào năm cuối.
Một lần, ba mẹ mình vào thăm con gái. Mình nhận được tin, vội vàng chuyển sang ở nhờ một cô bạn cùng lớp vì không muốn ba mẹ đau lòng. Dù vậy, mẹ vẫn không thích anh, anh cũng khá thờ ơ với bà. Và dĩ nhiên, như mọi bà mẹ hay lo khác, mẹ bảo mình: “Con tìm người khác đi, thằng đó nhìn vô trách nhiệm”. Mình chỉ cười, khen anh hết lời. Sau đó, vốn quen chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau, mình đã kể anh nghe rằng mẹ không hài lòng, mong anh sớm thể hiện thiện chí với bà. Anh lắng nghe bình thản, rồi vụt ngẩng nhìn mình một cái thật nhanh. Ngay lúc đó, với một linh cảm nhạy bén của con gái, mình thấy lạnh toát cả người. Mình lo sợ.
Và điều lo sợ đã thành sự thật. Một tháng sau anh dọn đi nơi khác vì lý do cao thượng: “Mẹ em không thích anh, chắc tại anh nghèo, anh cũng không muốn làm em khổ tâm vì chống lại mẹ”. Mình van xin anh đừng bỏ rơi mình, nói rằng dù mẹ có bỏ mình mình cũng quyết theo anh, chỉ cần chúng mình có con mẹ sẽ vui lòng đồng ý. Mình nói mình không cần cưới xin gì, chỉ cần ra trường, đăng ký kết hôn là mình sẽ trọn kiếp làm người vợ tốt của anh, mình sẽ luôn tươm tất, đáng yêu và phục tùng anh vô điều kiện. Nhưng anh lắc đầu, không nói gì.
Mình đi về hiu hắt một mình, thất thểu cố gắng cho qua năm cuối và tốt nghiệp. Rồi anh ra trường và đi làm ăn xa nơi khác. Mình vô vọng gửi mail cho anh, tìm về gia đình anh…bặt vô âm tín. Mình vật vờ, chỉ muốn chết. Ba đau lòng gửi gắm mình cho một người bạn để công việc giúp mình nguôi ngoai. Ơn trời, nhờ sự nâng đỡ, an ủi và động viên của ba, mình đã vượt qua chuyện khủng khiếp ấy, nhưng nỗi ám ảnh của nó thì mãi không dứt.
Cô bạn dừng kể, nước mắt vẫn rơi đều đều. Tôi hỏi: “Bạn không quên được anh ta à?”. Cô lắc đầu: “Không, mình đang hạnh phúc. Mình đã lấy được một người chồng tốt, gia cảnh khá giả, học vấn cao, là người có uy tín trong ngành nghề. Mình tự hào và yêu quý anh”.
Hôm nay, mình mới từ bệnh viện trở về - cô kể tiếp, nước mắt vẫn lã chã – người đó đã đi đến đoạn cuối cuộc đời, đau yếu, bệnh tật. Một người bạn của hai đứa tình cờ gặp và kể cho mình nghe. Vợ anh, xinh đẹp, khôn ngoan. Họ từng là một gia đình sung túc, hạnh phúc, con cái ngoan hiền. Nhưng người vợ đó đã không tận lòng với anh đến giây phút cuối. Khi đối diện với cái chết trong sự hờ hững của vợ, anh đã khóc và nghĩ đến mình. Sáng nay, khi mình đến thăm, anh đã yếu lắm, ánh mắt đã mờ dại nhưng vẫn nhận ra mình và anh đã chảy nước mắt. Mình cũng khóc vì biết những giọt nước mắt ấy đau buồn, như ngày trước mình khóc vì mất anh.
Cô bạn dừng lại, lần đầu tiên khẽ nấc lên nghẹn ngào: “Mình không muốn anh gặp cái kết cục đó, quá khổ sở!”.
Tôi lặng lẽ nhìn bạn mình: “Đàn bà, yếu đuối và dù trái tim mỏng manh nhưng thánh thiện".
Lê Thị
TIN BÀI KHÁC:
Cha bệnh tim, mẹ bỏ đi nguy cơ hai trẻ bơ vơ
Giữ mình đến phút chót không hẳn là kế sách hay!
Mặc cảm không còn nguyên vẹn khi đến với anh!
Sự do dự của tôi khiến cô ấy mất cơ hội làm mẹ!
Ám ảnh…đêm đầu tiên bên tình đầu
Tình một đêm và cái giá quá đắt
Chia tay tình đầu 1 tuần đã có người yêu mới
Chia tay anh là điều em không muốn…
Sống thoáng với tình cũ giờ lo nhiễm HIV
Giữ mình đến phút chót không hẳn là kế sách hay!
Mặc cảm không còn nguyên vẹn khi đến với anh!
Sự do dự của tôi khiến cô ấy mất cơ hội làm mẹ!
Ám ảnh…đêm đầu tiên bên tình đầu
Tình một đêm và cái giá quá đắt
Chia tay tình đầu 1 tuần đã có người yêu mới
Chia tay anh là điều em không muốn…
Sống thoáng với tình cũ giờ lo nhiễm HIV
Một ngày nọ, cô bạn của tôi đến và lặng lẽ ngồi xuống ghế, mắt cô chứa chan nước. “Sao bạn lại khóc?”, tôi khẽ hỏi, “Có chuyện gì quan trọng?”; “Không, vì nó không còn quan trọng nên mình mới khóc?” – cô nói.
“Mình và anh ấy gặp nhau vào năm thứ hai đại học – cô kể chậm, từng tiếng nhẹ nhàng. Chúng mình đến với nhau, yêu đương và nồng nhiệt như mọi đôi tình nhân tuổi hai mươi. Ban đầu là hẹn hò, lãng mạn, nhung nhớ thơ mộng, mình được yêu thương và ngưỡng mộ như một nữ thần”.
Cô ngừng lại, một khoảng lặng rơi vào lòng tôi. Tôi hiểu những giai đoạn như vậy lắm, vì tôi cũng từng hai mươi tuổi.
Rồi sau, người đó yêu cầu chúng mình sống chung. Nhưng lúc đó mình vẫn còn chưa dám. Ba mẹ không chịu nổi nếu biết chuyện này, mình biết vậy. Người đó ôm lấy mình, rất đỗi dịu dàng: “Chúng ta là định mệnh của nhau, anh suốt đời yêu thương và che chở cho em”. Cuối cùng, chút ngại ngần trong mình tan biến, tình yêu lung linh. Chúng mình sống như một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc và say đắm. Anh rành rẽ mọi thứ, chợ nào giá rẻ, món gì ngon mà bổ, mình mặc đồ gì thì đẹp. Các khoản tiền của hai đứa được tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo mọi việc đều ổn thỏa.
Ảnh minh họa |
Những đêm tình nhân nồng nàn, những bữa ăn giàu dinh dưỡng, những cuộc dạo chơi thơ mộng cứ thế tiếp diễn cho đến khi sang năm học thứ tư, mình đã vài lần phá thai, thường xuyên có những cơn mệt mỏi bất thường. Rồi việc học hành, làm luận văn, thi trả nợ năm tư khiến mình trở nên gầy rộc và xơ xác. Một vài lần mình thấy anh rất lạ, không ấm áp và dịu ngọt như trước. Nhưng mình không tin, mình nghĩ anh cũng như mình, quá tải vào năm cuối.
Một lần, ba mẹ mình vào thăm con gái. Mình nhận được tin, vội vàng chuyển sang ở nhờ một cô bạn cùng lớp vì không muốn ba mẹ đau lòng. Dù vậy, mẹ vẫn không thích anh, anh cũng khá thờ ơ với bà. Và dĩ nhiên, như mọi bà mẹ hay lo khác, mẹ bảo mình: “Con tìm người khác đi, thằng đó nhìn vô trách nhiệm”. Mình chỉ cười, khen anh hết lời. Sau đó, vốn quen chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau, mình đã kể anh nghe rằng mẹ không hài lòng, mong anh sớm thể hiện thiện chí với bà. Anh lắng nghe bình thản, rồi vụt ngẩng nhìn mình một cái thật nhanh. Ngay lúc đó, với một linh cảm nhạy bén của con gái, mình thấy lạnh toát cả người. Mình lo sợ.
Và điều lo sợ đã thành sự thật. Một tháng sau anh dọn đi nơi khác vì lý do cao thượng: “Mẹ em không thích anh, chắc tại anh nghèo, anh cũng không muốn làm em khổ tâm vì chống lại mẹ”. Mình van xin anh đừng bỏ rơi mình, nói rằng dù mẹ có bỏ mình mình cũng quyết theo anh, chỉ cần chúng mình có con mẹ sẽ vui lòng đồng ý. Mình nói mình không cần cưới xin gì, chỉ cần ra trường, đăng ký kết hôn là mình sẽ trọn kiếp làm người vợ tốt của anh, mình sẽ luôn tươm tất, đáng yêu và phục tùng anh vô điều kiện. Nhưng anh lắc đầu, không nói gì.
Mình đi về hiu hắt một mình, thất thểu cố gắng cho qua năm cuối và tốt nghiệp. Rồi anh ra trường và đi làm ăn xa nơi khác. Mình vô vọng gửi mail cho anh, tìm về gia đình anh…bặt vô âm tín. Mình vật vờ, chỉ muốn chết. Ba đau lòng gửi gắm mình cho một người bạn để công việc giúp mình nguôi ngoai. Ơn trời, nhờ sự nâng đỡ, an ủi và động viên của ba, mình đã vượt qua chuyện khủng khiếp ấy, nhưng nỗi ám ảnh của nó thì mãi không dứt.
Cô bạn dừng kể, nước mắt vẫn rơi đều đều. Tôi hỏi: “Bạn không quên được anh ta à?”. Cô lắc đầu: “Không, mình đang hạnh phúc. Mình đã lấy được một người chồng tốt, gia cảnh khá giả, học vấn cao, là người có uy tín trong ngành nghề. Mình tự hào và yêu quý anh”.
Hôm nay, mình mới từ bệnh viện trở về - cô kể tiếp, nước mắt vẫn lã chã – người đó đã đi đến đoạn cuối cuộc đời, đau yếu, bệnh tật. Một người bạn của hai đứa tình cờ gặp và kể cho mình nghe. Vợ anh, xinh đẹp, khôn ngoan. Họ từng là một gia đình sung túc, hạnh phúc, con cái ngoan hiền. Nhưng người vợ đó đã không tận lòng với anh đến giây phút cuối. Khi đối diện với cái chết trong sự hờ hững của vợ, anh đã khóc và nghĩ đến mình. Sáng nay, khi mình đến thăm, anh đã yếu lắm, ánh mắt đã mờ dại nhưng vẫn nhận ra mình và anh đã chảy nước mắt. Mình cũng khóc vì biết những giọt nước mắt ấy đau buồn, như ngày trước mình khóc vì mất anh.
Cô bạn dừng lại, lần đầu tiên khẽ nấc lên nghẹn ngào: “Mình không muốn anh gặp cái kết cục đó, quá khổ sở!”.
Tôi lặng lẽ nhìn bạn mình: “Đàn bà, yếu đuối và dù trái tim mỏng manh nhưng thánh thiện".
Lê Thị
Mời bạn đọc tham dự cuộc thi viết chủ đề: "Yêu nhanh, sống thoáng nên không?" Thể lệ tham dự: “Tôi cần tình một đêm”, “tôi yêu nhanh”, “tôi sống thoáng”, “tình dục trước hôn nhân”… sau những phút sống như thế, bạn được gì? Mất gì? Và có nên như vậy không? Bài viết chia sẻ câu chuyện, thể hiện quan điểm tham dự chủ đề: “Yêu nhanh, sống thoáng nên không?” nên viết dưới 1000 từ, gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn hoặc báo VietNamNet, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội. Tiêu đề thư xin ghi rõ: Bài viết tham gia chủ đề: “Yêu nhanh, sống thoáng nên không?” Bài viết của độc giả, ban biên tập có quyền cắt gọt cho phù hợp với hình thức của báo. Những bài viết cần giữ kín danh tính, xin ghi rõ cuối mỗi bài viết gửi tham dự chuyên mục. Bài viết có lượng truy cập nhiều nhất theo cách đo, kiểm của hệ thống google giành được phần thưởng trị giá 1.000.000 đồng. Thời gian nhận bài từ ngày 1/4/2012 đến hết ngày 30/5/2012. Mời bạn đọc tham gia gửi bài dự thi. |