- Nếu không có ước mơ và không làm việc vì ước mơ, có lẽ em sẽ khó lòng thay đổi được số phận.

ĐỌC CHẬM CUỐI TUẦN
Nhà báo sừng sỏ và thiên tài chính trị
Ý tưởng trị giá 100.000 đô la!
Tại sao ngôi sao giải trí được yêu hơn nhà khoa học?
Dấu ấn văn hóa Việt vẫn là cái gì đó rất xa xưa!
Oprah Winfrey đã phải xin lỗi như thế nào?
Cô gái thất học và triết gia lãng mạn

N. năm nay 21 tuổi, làm việc tại một tiệm massage quận Đống Đa, Hà Nội. Cuộc trò chuyện với em diễn ra tình cờ và không có dự định trước. Câu chuyện của N. tràn đầy cảm hứng về ước mơ và mục đích của cuộc đời. Em đã trao lại nó cho những người đã lãng quên mơ ước của mình trong thực tại.

Ở tiệm massage, em không được trả lương

Em làm việc ở đây lâu chưa?

-Em làm nghề này cũng lâu rồi. Trước đây em làm việc ở một tiệm massage Sài Gòn nhưng mới chuyển về Hà Nội từ đầu năm

Ở đây người ta trả lương em khá không?

-Bọn em không được trả lương. Chủ chỉ cho một ít tiền gọi là để mua gas nấu cơm, với cho ở luôn lại cửa hàng. Có chỗ ăn chỗ ở. Nhưng đồ ăn thì phải tự đi mua. Họ  cho mình mượn bếp.

Vậy em kiếm tiền bằng cách nào?

-Tiền tips của khách hàng. Như chị chẳng hạn, cho bao nhiêu thì được bấy nhiêu.

Có những người không tip cho em thì sao?

-Nhiều người đi massage họ cũng biết tụi em không được trả lương nên tip cũng khá. Hoặc nếu chị đi cùng với bạn chị chẳng hạn, bạn chị không tip mà chị tip cho em, thì em sẽ chia đôi tiền với bạn em. Coi như làm chung thì hưởng chung, giúp đỡ lẫn nhau. Cũng có người không tip, thì ở dưới nhân viên lễ tân sẽ nhắc. Nói chung họ cũng chu đáo.

(Ảnh minh họa)

Tất cả những tiệm massage đều không trả lương cho nhân viên sao?

-Những spa lớn thì cũng có trả lương cho nhân viên, nhưng ở những tiệm massage thông thường thì người ta không trả lương, chỉ bao ăn ở. Trước đây lúc em làm ở Sài Gòn ở một tiệm massage cũng lớn lắm, nhưng cũng không được trả lương. Em làm ở đó 2 năm rồi nghỉ, đi làm cho một công ty bảo hiểm khoảng 6 tháng. Lúc đó công việc của em là mời người ta mua bảo hiểm. Lúc đầu em được giới thiệu rất tốt, nhưng sau em không muốn làm ở đó nữa.

Em bỏ việc môi giới bảo hiểm, vì không muốn nói dối

Tại sao vậy?

-Chị biết không, em phải nói những thứ không hoàn toàn là sự thật. Người ta chỉ muốn khách hàng mua bảo hiểm thôi. Đành rằng gói bảo hiểm đấy có những điểm tốt, nhưng cũng có những điểm không có lợi lắm cho khách hàng thì người ta không nói ra. Em cảm thấy không thoải mái lắm khi làm thế nên em nghỉ.

Thời gian em làm bảo hiểm hay phải gọi điện thoại rất nhiều nên giao tiếp cũng tốt hơn. Phải học cách hòa nhã, lịch sự với khách. Có những người có ấn tượng xấu với bảo hiểm trước đó, em chưa kịp nói gì đã bị người ta mắng như tát nước. Em cứ để cho họ nói hết rồi mới trả lời: “Anh nói thế là không lịch sự”.

Em quay trở lại làm nghề massage. Em thấy nghề này cũng tốt, ít nhất em không phải nói dối. Em tự làm việc bằng sức lực của mình. Có nhiều người phụ nữ nghĩ rằng massage xấu, nghi ngờ chồng bồ bịch; nhưng chị thấy đấy, giả sử em muốn làm gì chị mà chị không muốn thì làm sao có chuyện được. Nói chung là ở cả 2 phía.

Hồi mới đi làm em cũng khóc nhiều lắm. Có những chuyện cư xử mình không hiểu, cảm thấy rất ấm ức, tủi thân. Rồi các chị lớn cũng khuyên bảo em nhiều thứ nên giờ em cũng vững vàng hơn.

Em nhỏ bé thế này làm sao massage được cho những người to lớn? Ở đây còn làm lẫn nam massage cho khách nữ, nữ massage cho khách nam nữa.

-Ừ, ở đây như vậy. Nếu chị không yêu cầu riêng thì nhân viên nam sẽ massage cho chị. Trông em nhỏ thế này thôi nhưng em còn đỡ được cả những anh to gấp đôi chị. Em cũng làm lâu năm rồi mà.

Làm cho khách nam có bất tiện với em không?

-Em cũng quen rồi. Cũng may em thường gặp những người lịch sự, có học thức. Có lần em massage cho một anh xăm trổ đầy mình, còn có sẹo. Em hỏi anh ấy bảo bị ngã. Chắc anh ấy giấu. Bị ngã mà sẹo ở lưng, ở đầu, ở gót chân nữa.

Những người như thế thì mình không thân được. Họ cũng chẳng làm gì mình đâu, nhưng em không thân.

Em định làm nghề này mãi sao?

-Em định làm một thời gian nữa thôi, rồi nghỉ.

 Mơ ước của em là mở một cửa hàng cà phê ở quê. Ở quê em đồng tiền có giá trị chứ không như ở đây. Chị biết không, ở quê em 5.000 đồng là mua được một ổ bánh mì có thịt đàng hoàng, nhiều thịt là khác. Nhưng ở đây 5.000 chẳng là cái gì cả.

Em thích nghề phục vụ. Em sẽ mở một cửa hàng cà phê máy lạnh, có ghế salon. Có sân vườn. Mọi thứ phải sạch sẽ, trang trí đẹp, phục vụ chuyên nghiệp. Nhân viên của em phải mặc đồng phục đàng hoàng, em không thích lộn xộn. Cả những cái ly, cái thìa cũng phải thật đẹp.

Quê em ở đâu?

-Ở Vĩnh Long.

"Ai cũng phải có ước mơ, chị nhỉ?”

Em tính mở một cửa hàng như vậy hết bao nhiêu tiền?

-Khoảng 300 triệu. Em đang tiết kiệm tiền. Ai cũng phải có mơ ước chị nhỉ. Nhưng mọi người ở đây em không thấy có ai giống như em cả. Các chị ấy cứ sống thế thôi. Có mỗi mình em có mơ ước. Em cũng chẳng nói chuyện này với ai cả. Bình thường thì nói chuyện cơm nước, khách hàng, công việc.


(Ảnh minh họa)

Em cũng là đứa được học hành đàng hoàng đấy. Em học cũng khá, lại là con út nên bố mẹ thương lắm. Từ bé em đã biết kiếm tiền rồi. Em đi bắt ốc với bố, bố chỉ được lưng giỏ mà em được đầy một giỏ,  phải xóc lên cho chặt. Em bé người nên cứ len được vào mấy chỗ hẹp. Lên cấp 3 thì đan mây tre với mẹ, đem ra chợ bán cũng kiếm được tiền.

Em tính không thi đại học, ở nhà giúp bố mẹ, nên đến kì thi không ôn tập gì cả. Anh trai em đi làm ở Sài Gòn về thấy thế mắng cho em một trận, rồi bắt em lên Sài Gòn ôn thi. Lúc đó gần đến kì thi rồi, không nơi nào nhận cả. Cuối cùng mãi mới tìm được một chỗ. Em chỉ còn đúng 3 ngày để học ôn.

Em muốn thi vào một trường lớn nên chọn đại học Cần thơ, khoa kinh tế. Em được 14 điểm rưỡi, thiếu 1 điểm rưỡi để đậu. Em lại chỉ đăng kí 1 nguyện vọng. Nếu em thi đại học ở Vĩnh Long hay đăng kí nguyện vọng 2 thì chắc cũng đậu rồi. Sau đó em lên Sài Gòn làm để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ. Mỗi lần gửi tiền về em vui lắm.

Tại sao em lại đi ra tận Hà Nội để làm?

-Lúc đầu người ta hứa với em đi làm ở đây lương được 4 triệu/tháng, bao cả ăn ở nữa. Em mừng lắm. Nhưng rồi đến nơi thấy không phải như vậy. Em thất vọng, thấy người ta nói không đúng, nên không làm ở đấy nữa. Em làm ở chỗ này tuy không được trả lương nhưng người ta không nói dối mình, có bao nhiêu nói bấy nhiêu. Em thấy ở đây nhiều người hay “nổ”, hứa này hứa nọ nhưng không làm. Có thể họ chỉ nói cho vui thôi.

Ở đây em có thân với ai không? Em thích người  con trai như thế nào?

-Em không thân lắm với ai, nhưng có thể chơi với mọi người. Em không yêu ai quá mà cũng không ghét ai quá. Em thích con trai hiền lành, chững chạc, bề ngoài thì mặc áo sơ mi đóng thùng, kiểu như thầy giáo. Nhưng em cũng không quan trọng là phải lấy chồng. Nếu không hợp mà lấy nhau có thể cả hai đều khổ. Em có thể tự làm nuôi sống mình. Em sống một mình cũng được.

Chừng bao giờ thì em tiết kiệm đủ tiền cho quán?

-Khoảng 2-3 năm nữa. Em cũng yêu công việc của mình, nhưng em thích mở một tiệm cafe riêng hơn. Em thấy ở đây người ta pha đồ uống dở quá. Có lần em lên bờ hồ uống me đá 10.000 một ly mà dở òm, không ngon.

Em cũng thấy vui vì mình có mục tiêu ở phía trước. Sống thì phải có mục tiêu, chị nhỉ?! Nếu chị biết có chỗ nào cần thuê quản lý quán cafe thì báo cho em biết, em cũng muốn thử để có kinh nghiệm. Dù sao làm ở đây cũng không bận lắm, thỉnh thoảng em có thể chạy đi được.

Em có thích đọc sách không? Nếu em muốn chị sẽ mang sách cho em đọc.

-Em cũng thích đọc sách. Nếu chị có quyển sách nào về những người khổ thì cho em mượn. Em muốn đọc để biết có những người còn khổ hơn mình, mình còn có thể giúp được người ta. Em không phải là đứa hay nói chuyện, nhưng khi có chuyện thì em cũng giúp được. Có chị ở đây bình thường thấy em ít nói, nhưng đến lúc chị ấy cần tâm sự thì em cũng đưa ra được lời khuyên đấy.

Vân Sam