- Anh là người đàn ông đã ràng buộc, cô bé ấy cũng thế. Mặc dù tuổi của cô bé ấy chỉ bằng phân nửa tuổi của anh. Số phận run rủi đã đem họ đến với nhau, gắn bó và yêu thương có lúc tưởng chừng như không thể xa dời.

TIN BÀI KHÁC:

Dẫu không nghìn trùng cách trở về mặt địa lý nhưng cuộc sống với những lo toan và bổn phận khiến họ thi thoảng lắm mới được gặp nhau. Có khi đến vài ba tháng, mà nếu được gặp thì lần nào cũng vội. Cho nên họ khao khát gặp nhau lắm, nhất là anh, để một lần được ở bên nhau cho trọn đêm.

Rồi cơ hội cũng đến. Vì một lý do đặc biệt anh được dứt bỏ mọi bổn phận đời thường và có cả một tháng trời tự do như một người đàn ông độc thân. Anh vội báo tin với cô bé và nói thêm với vẻ hào hứng: “Vậy là chúng mình có thể được ở bên nhau như từng mơ ước”. Cô bé cũng vui không kém và đưa ra một đề nghị đầy lãng mạn: “Vậy mình sẽ ra khỏi thành phố này. Đến một nơi không ai biết thân phận mình để anh và em có thể tự do nắm tay nhau đi dạo mà không sợ bị soi mói”. Anh Ok ngay và kèm theo một điều kiện: “Nhưng nơi ấy phải có cảnh đẹp và đồ ăn ngon nữa”. Cô bé nguýt yêu anh một cái rõ dài: “Đàn ông có khác: Muốn đến được trái tim họ bắt buộc phải qua đường dạ dày”. Anh bả lả ôm xiết cô bé trong vòng tay như một cử chỉ thường làm với đối tác khi một hợp đồng béo bở được ký kết. Nhìn vẻ mặt đầy nôn nóng của anh, cô bé trấn an: “Mình sẽ đi rất sớm khi em giải quyết xong một vài việc cần làm”.

Ảnh minh họa
Anh chẳng còn trẻ nữa nếu như không muốn nói rằng anh đã bắt đầu già. Nhưng giống như bất cứ người đàn ông đang yêu nào, anh không nghĩ về tuổi tác. Anh chỉ thấy lòng mình đầy háo hức, thậm chí hồi hộp như lần đầu tiên hẹn hò. Anh đếm từng ngày tự do hiếm hoi của mình qua đi trong nỗi thấp thỏm. Anh không muốn giục giã vì sợ ảnh hưởng đến những việc mà anh đoán cô bé đang cố làm gấp cho xong. Với lại cũng không muốn tạo áp lực cho cô bé trong chuyến đi đầy cảm hứng này. Anh đành dò hỏi những người cộng sự của cô bé và được biết cô bé đã đặt vé đi du lịch 3 ngày đến một nơi mà anh đoán chắc là sẽ dành cho mình. Bởi ở đó có những thứ mà anh thích: Biển và đồ ăn từ biển.

Buổi tối trước ngày đi, cô bé hẹn gặp anh ở một quán uống. Vì xúc động với những dự định tưởng đã được sắp đặt trước dành cho mình nên cả buổi dù uống rất ít mà lòng anh vẫn lâng lâng như say rượu. Nhưng anh đã tỉnh lại rất nhanh khi cô bé bỗng dưng tuyên bố: “Ngày mai có việc em phải đi 3 ngày. Đi một mình. Trong 3 ngày đó em sẽ tắt máy“. Anh như người không trọng lượng rơi vào lòng chiếc ghế Salon vốn đã rộng quá khổ mà nghe lòng mình bao nỗi tái tê. Từ phút đó anh không còn để ý được những gì cô bé nói. Chỉ thấy miệng cô bé mấp máy rất nhanh và mặt cô bé đỏ ửng lên không biết vì men rượu hay vì phấn kích. Lúc anh tưởng chừng tim mình nghẹn đi vì thất vọng thì cô bé thì thào bên tai anh mang cả hơi ấm nồng nàn quên thuộc: “Em muốn anh đón em ở nhà ga khi em trở về. Vì anh là người đầu tiên em muốn gặp sau mấy ngày xa cách. Tim anh rất nhanh trở lại nhịp đập bình thường.

Đêm, anh vật vã một mình trên chiếc giường rộng vốn dành cho hai người và xót xa đếm những ngày tự do hiếm hoi của mình đã qua đi: Mười ngày chờ đợi cộng ba ngày xa cách này nữa vậy là anh đã mất đi mười ba ngày mà chưa chạm tay tới điều mong ước tưởng chừng đơn giản. Nhưng anh vẫn còn nhiều cơ hội. Anh chỉ cần một đêm trong mười bảy đêm còn lại. Anh lại say sưa với kế hoạch đón cô bé ở nhà ga lúc 0h sau ba ngày nữa. Đêm đó chắc chắn sẽ là một đêm vui vẻ. Rồi ba ngày chờ đợi cũng chậm chạp bò qua. 20h khi anh đang chuẩn bị quần áo để đi đón cô bé thì chuông di động báo có tin nhắn: “Em đã về đến nhà rồi. Buồn ngủ và cả nhớ anh nữa. Rảnh, gọi cho em nhé!“. Anh gọi ngay: “Em về bao giờ thế? 10h sáng nay”. “Sao kế hoạch thay đổi mà không nói với anh. Để anh cứ chờ đợi. Anh nói giọng trách móc. Đầu giây bên kia vẫn giọng vui vẻ của cô bé: “Thì em đang báo với anh đây“. Anh định trách thêm câu nữa nhưng lại thôi. 10h về mà 20h mới gửi tin nhắn. Có thể cô bé không muốn anh sớm bị thất vọng nên đã để cho anh cả 10 tiếng sống với niềm hạnh phúc trong tưởng tượng chăng?

Hai ngày sau cô bé gọi cho anh: “Anh đến em nhé, mình bàn về chuyến đi”. Anh hăm hở đến ngay. Cô bé đón anh trong vòng tay và nụ hôn. Nhưng anh nôn nóng hỏi: “Bao giờ mình đi?, Đêm mai. Bao giờ mình về? Ngày kia. Đi đâu?, Bí mật. Có xa không?, cách đây 200 km. Đi bằng gì?, bằng ô tô của anh. Sao gấp thế? Hay để sang tuần sau? Vậy tuần tới em lại bận phải không?. Cô bé tiến lại chỗ anh, lại những nụ hôn khiến anh mụ mị. Anh có biết tại sao em yêu anh không? Cô bé hỏi và tự trả lời: Tại anh là người thông minh. Anh hiểu cả những điều em không hề nói ra. Anh còn biết làm gì hơn là đón nhận những nụ hôn đắm đuối của cô bé và thì thào: “Mai mình đi nhé. Anh không muốn chờ đợi thêm nữa“. Lúc chuẩn bị chia tay anh nghe thấy từ phòng khách cô bé gọi điện cho cộng sự: Anh nhớ là ngày kia lúc 9h30 mình có cuộc hẹn quan trọng với đối tác. Chuẩn bị đầy đủ các văn bản cần thiết. Không được chậm trễ“. Sau cú điện thoại cô bé lại đến bên anh, hôn anh say đắm như không thể say đắm hơn.

Đêm, anh nằm thanh thản trên chiếc giường rộng vốn dành cho hai người và nghĩ đến hạnh phúc của đêm mai. Bỗng anh giật mình chồm dậy khi phát hiện tính bất khả thi của chuyến đi: 23h rời khỏi thành phố trên một chặng đường 200 cây số. Dù có nhanh đến nơi đã là 2h sáng. Để kịp quay lại đây cho cuộc họp lúc 9h30 anh và cô bé phải dậy lúc 6h. Đến lúc 2h, về lúc 6h tức chỉ có 4 tiếng ở lại đó. Vả lại vào lúc 2h sáng chẳng có quán ăn nào còn mở cửa để có thể ăn. Chẳng có cảnh đẹp nào phát lộ vào giờ đó để mà ngắm. Vì là người được cô bé cho là thông minh anh phải tự hiểu: Phương án này chỉ là cách mà cô bé an ủi để anh đỡ cảm thấy tủi thân khi phải chờ đợi mầm hạnh phúc thêm một tuần nữa.

Khi cô bé đi rồi anh mới biết cô không đi một mình mà đi với chồng. Họ ra nước ngoài để tránh rét nơi xứ này. Những ngày sắp tới nhiệt độ tại đây có ngày xuống đến âm 20 độ. Nơi họ đến là một đất nước nổi tiếng với những bờ biển đẹp trải dài những triền cát vàng lấp lánh như pha lê và chói chang ánh nắng mặt trời. Anh chợt nghĩ đến thân phận mình trong những ngày giá rét sắp tới: Lại một mình co ro trên chiếc giường rộng thênh thang vốn dành cho hai người.

Đêm, anh nằm với bao điều trăn trở. Một tuần nữa khi cô bé trở về thì quỹ thời gian tự do hiếm hoi của anh chỉ còn đúng 5 ngày. 5 ngày còn lại liệu có một đêm cô bé dành cho anh như anh hằng ao ước không? Sau 25 ngày trôi qua trong ảo vọng, giờ thì chẳng có gì để anh tin hoàn toàn vào giấc mơ của mình sẽ có thật nữa. Tức là anh đã bắt đầu tỉnh táo để suy xét bằng lý trí. Và bằng lý trí anh bắt đầu hoài nghi: Nếu trong 3 ngày của chuyến đi đầu cô bé đi cùng với một người đàn ông khác thì sao? Thì đấy là người đàn ông mà cô ấy yêu nhất. Cả một tuần đi du hí với chồng thì sao? Thì dù có thể không còn yêu nhưng đấy là người đàn ông cô ấy cần nhất trong cuộc đời. Cho mình và cho cả những đứa con sau này. Còn mình thì sao? Mình có vị trí nào trong trái tim và trong cuộc đời cô bé ấy? Anh lặng đi vì lý trí chẳng thể minh mẫn để tiếp tục trả lời. Hay tại anh không muốn nghe câu trả lời từ lý trí. Anh lại nhớ đến lần gặp cô bé vừa rồi. Nhớ đến nụ hôn đắm đuối khiến anh như mụ mị. Trong lúc mụ mị của lý tính, con người cảm tính đầy hiếu thắng của anh trỗi dậy để anh hỏi cả trăm lần mà vẫn muốn hỏi: “Em có yêu anh không?“- Có.“Yêu nhiều không?“- Nhiều“ Yêu anh mãi chứ?“- Mãi. Để rồi anh ngất ngây vì hạnh phúc mà quên đi hiện thực bẽ bàng.

Đêm, anh nằm trên chiếc giường rộng giờ đã đủ hai người. Anh ngây ngất với nụ hôn và ôm trọn hình hài bé bỏng, non tơ của cô bé trong vòng tay yêu thương. Chẳng hiểu vì sao nước mắt anh lại lăn dài trên má thẫm cả mặt gối. Đó là lần đầu tiên anh được ôm cô bé đúng trọn một đêm.

Chắc vì lòng anh khao khát quá nên đêm ngủ sinh mộng mị. Chứ thực ra đấy vẫn chỉ là giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy anh vẫn thấy mặt gối ướt đẫm. Hóa ra anh đã khóc thật cho một hạnh phúc ảo. Mà nước mắt dù có rơi trong niềm hạnh phúc vẫn có vị cay đắng.

Xuân Thắng
Mời bạn đọc chia sẻ chuyên đề mới: Con đường làm lại...tập 2"

Đàn ông bỏ vợ “mấy ngày” thì lấy vợ mới? Phụ nữ bỏ chồng bao nhiêu “năm tháng” mới lành vết thương? “Rổ rá” cạp lại liệu có hạnh phúc?

Bài viết chia sẻ, thể hiện quan điểm, câu chuyện tham dự chủ đề “Con đường làm lại… tập 2” nên viết dưới 1000 từ, gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn hoặc báo VietNamNet, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội.

Tiêu đề thư xin ghi rõ: Bài viết tham gia chuyên mục “Chuyện chung chuyện riêng”

Bài viết của độc giả, ban biên tập có quyền cắt gọt cho phù hợp với hình thức của báo.

Những bài viết cần giữ kín danh tính, xin ghi rõ cuối mỗi bài viết gửi tham dự chuyên mục.

Bài viết có lượng truy cập nhiều nhất theo cách đo, kiểm của hệ thống google giành được phần thưởng trị giá 1.000.000 đồng.

Thời gian nhận bài từ ngày 1/3/2012 đến hết ngày 30/4/2012. Mời bạn đọc tham gia gửi bài dự thi.