{keywords}

Căn nhà tập thể cũ trên gác hai khu tập thể Xã Đàn 2 (Đống Đa, Hà Nội) là nơi mà HLV Vương Tiến Dũng cùng vợ sống nhiều năm qua. Trước khi xảy ra biến cố, hàng xóm ngày nào cũng thấy ông Dũng xách giày ra sân bóng, hay ngồi nhâm nhi cốc bia hơi Hà Nội mát lạnh.

Nhưng giờ thì vị thượng tá quân đội đang vật lộn với bệnh tật. Ông Dũng phải di chuyển bằng xe lăn, khi nào khoẻ lắm mới dùng được nạng nhưng phải có hai người đỡ.

Cuộc chiến với bạo bệnh của cựu thuyền trưởng CLB Thể Công là một câu chuyện kỳ diệu nhưng cũng đầy nước mắt. Ông Dũng thều thào: “Tôi tưởng như chết, chết mấy lần nhưng may sống lại…”.

Biến cố xảy ra với ông Dũng đã gần 3 năm nhưng nỗi sợ hãi vẫn nguyên vẹn. Vị tướng già ở tuổi thấp thập cổ lai hy tay run run cầm ly trà nóng nhấp môi, rồi hít một hơi dài kể lại cái ngày mà mình gặp hạn.

{keywords}

“Giữa hè năm 2018, thời tiết buổi trưa khá nóng, tôi bỗng thấy mắt mình tối sầm lại. Tôi chỉ kịp biết mình đổ gục xuống đất, chân tay gần như không cử động được. Cả đời chưa bao giờ bị ốm, vì thế tôi nghĩ ngay mình bị nặng rồi.

Rất may lúc đó tôi có điện thoại. Lấy hết sức lực, tôi ú ớ kêu cứu. Nếu không có cuộc điện thoại đến đúng lúc đó, có lẽ tôi đã không còn ngồi ở đây”, ông Dũng kể lại chi tiết.

{keywords}

Xem video cuộc trò chuyện với HLV Vương Tiến Dũng:

May mắn thoát chết trong gang tấc, nhưng cuộc chiến giành giật lại sự sống của HLV Vương Tiến Dũng mới chỉ bắt đầu. Khi mới vào viện, ông Dũng được chẩn đoán bị chảy máu não. Các bác sĩ chỉ định nếu ông rơi vào hôn mê thì buộc phải phẫu thuật hộp sọ. 

Bà Hằng – vợ của HLV Vương Tiến Dũng, là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện đáng quên xảy ra với gia đình mình. Là phụ nữ, nhưng lúc đó bà Hằng phải là người mạnh mẽ hơn chồng. Nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra, bà Hằng chỉ mong điều xấu không đến. Nếu phẫu thuật, rủi ro là rất lớn.

Trời không phụ lòng người, như một phép màu, HLV Vương Tiến Dũng dần hồi phục. Các bác sĩ quyết định chỉ cần điều trị tích cực, tuy nhiên phải xác định mất nhiều thời gian mới có hy vọng trở lại bình thường.

Cuộc chiến trên giường bệnh của vị thượng tá quân đội không chỉ có vợ và các con bên cạnh. Những ngày ông Dũng nằm viện, đồng đội, bạn bè, học trò và cả những người ở nơi xa đã tới thăm ông.

{keywords}

Hình ảnh một nhà cầm quân đầy kiêu hùng năm nào giờ gần như nằm bất động trên giường bệnh với ống xông còn gắn chặt ở mũi, dây dợ loằng ngoằng ở cánh tay, khiến ai cũng cảm thấy xót thương.

Phần lớn thời gian trên giường bệnh ông Dũng chìm sâu vào giấc ngủ. Ông mệt! Nhưng khi tỉnh, ông Dũng biết tất cả mọi thứ. Giọng ông thều thào, đứt đoạn, đôi khi chỉ là ánh mắt, nhưng những ai đến thăm đều kiên nhẫn trò chuyện và chia sẻ cùng người bạn già.

Từ lần đầu nhập viện, HLV Vương Tiến Dũng không nhớ bao nhiêu lần ra ra, vào vào thăm khám, điều trị ở viện Quân y 108. Do sức khoẻ hồi phục chậm, hai vợ chồng ông Dũng quyết định chuyển sang bệnh viện Châm cứu Trung ương. Tại đây, HLV lão làng lên cơn co giật, bác sĩ “bó tay” phải trả về viện Quân y 108. Năm 2019, ông Dũng phải cấp cứu trong tình trạng khá nguy kịch, nhưng một lần nữa người lính già đã chiến thắng “tử thần”.

“Trong cái rủi có cái may, nếu tôi không phải là một cầu thủ vốn được rèn luyện rất kỷ luật, có lẽ khó có thể vượt qua. Các bác sĩ cũng nói rằng tôi là trường hợp đặc biệt”, HLV Vương Tiến Dũng khẽ cười khi mình cao số.

{keywords}

5/7/2020 là một ngày đặc biệt với HLV họ Vương. Sau khi sức khoẻ tạm ổn định, ông Dũng đến sân Hàng Đẫy xem Viettel FC đấu Hà Nội FC trong trận derby Thủ đô. Hình ảnh người tướng già được các CĐV đẩy xe lăn vào sân chính là khoảnh khắc xúc động nhất trận đấu.

Nhiều phóng viên trẻ không biết ông Dũng là ai, còn những phóng viên kỳ cựu thoáng chút giật mình khi nhà cầm quân từng là một tượng đài bóng đá Thể Công khác xưa nhiều quá.

Trước trận đấu, nhiều người tới bắt tay hỏi thăm sức khoẻ ông Dũng, trong đó đa số là học trò, nay đã theo nghiệp cầm quân. Tất cả ôm chặt lấy người thầy cũ, trò chuyện như không muốn rời nhau.

Ông Dũng khóc. Ông khóc như một đứa trẻ mà tay yếu không tự lau được nước mắt. Nhớ lại kỷ niệm ấy, ông thầy sinh năm 1950 mắt đỏ hoe vì quá xúc động. Lần này ông tự lấy giấy khô lau, ánh mắt sáng lên trong niềm hạnh phúc khó tả.

{keywords}

“Với tôi, Thể Công ngày xưa và Viettel bây giờ mãi trong trái tim”, ông thầy họ Vương xúc động nói.

Nói về Thể Công, ông Dũng kể chuyện đến say mê, kể như chưa bao giờ được kể, dù giọng ông liên tục ngắt quãng vì mệt. Ông Dũng kể về chuyến du đấu Triều Tiên năm 1965, kể về lần cuối dẫn dắt Thể Công vô địch, về những đồng đội, đối thủ, và sự phát triển cũng như hạn chế của bóng đá Việt Nam.

Thỉnh thoảng, bà Hằng lại ngắt lời chồng vì biết ông không đủ sức để nói nhiều. Cầm chiếc khăn lau mặt cho ông Dũng tỉnh táo, người vợ tần tảo khoe: “Bóng đá ăn vào máu nhà tôi rồi. Ông ấy ngay cả lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn nhắc tới Thể Công”.

{keywords}

Người tính không bằng trời tính, dù muốn gắn bó trọn đời với Thế Công nhưng HLV Vương Tiến Dũng vẫn phải chia tay đội bóng áo lính. Ngã rẽ đó đến giờ vẫn khiến ông Dũng nhói đau, nhưng cũng mở ra một chương mới đầy hào hùng, vinh quang với nhà cầm quân quê Bắc Giang.

{keywords}

Bóng đá Hải Phòng thời hoàng kim gắn liền với cái tên Vương Tiến Dũng. Được "trao ấn kiếm", ông giúp Hải Phòng bước lên đỉnh cao với tấm HCĐ năm 2008 và đặc biệt là ngôi Á quân năm 2010, chỉ về sau Hà Nội T&T ở vòng đấu cuối.

Ba lần đến rồi đi, Hải Phòng trở thành mảnh đất nhiều duyên nợ với tướng Dũng. Nói như nhà cầm quân này, Hải Phòng là nơi mà mình đến giờ vẫn chan chứa nỗi niềm, với nhiều kế hoạch dang dở.

{keywords}

HLV Vương Tiến Dũng nói rằng ông không sợ cái chết sau nhiều biến cố cuộc đời. Nhưng khi đã vượt qua những “khúc cua tử thần”, ông Dũng lại càng khát khao được sống, được trở lại với trái bóng tròn.

“Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống đã kết thúc, nhưng lại được hồi sinh. Mong ước của tôi giờ đây đơn giản lắm, chỉ muốn được tự mình chạy xuống nhà xem bọn trẻ đá bóng, được sút quả bóng đã đi theo mình quá nửa đời người”, HLV Vương Tiến Dũng bùi ngùi.

Nhà cầm quân kỳ cựu trong giây phút thăng hoa với cảm xúc, chợt nhớ về những người bạn, những người đồng nghiệp. Tất cả như ùa về khiến vị tướng già càng mong mỏi một ngày được gặp cố nhân.

Ông Dũng thương Điệp “lùn” của Công an Hà Nội đã mất sau nhiều năm sống thực vật trong vô vọng, ông muốn gọi điện hỏi thăm Hải “lơ” nhưng sợ nói không thành lời, rồi ông nhớ về những cuộc chạm trán nảy lửa với Từ Như Hiển trên sân Hàng Đẫy – cầu thủ mà đến giờ vẫn là trung phong số 1 của bóng đá Việt Nam trong con mắt của HLV Vương Tiến Dũng.

Từng ngày trôi qua và cuộc chiến trên giường bệnh của HLV Vương Tiến Dũng vẫn tiếp tục. Cơn sóng dữ của cuộc đời vẫn có thể ập tới, nhưng trong tình cảnh ngặt nghèo nhất người lính già luôn sẵn sàng đối mặt, như khi ông từng cầm quân vậy.

{keywords}

Bài: Song Ngư

Thiết kế:  Phạm Luyện