Thấy không ai đỡ người ngã xe dậy, tôi liền dừng xe đỡ anh ta dậy và hỏi “Anh có sao không?”. Vừa đứng lên anh này đã quay sang túm cổ áo tôi quát lớn “mày đi thế đấy hả”. Giúp người lại thành ra rước vạ vào thân.


Đọc tâm sự của chị Ngân Hà “Ngã xe…mới thấy được bản chất của một số người Việt” tôi rất thấu hiểu tâm tư của chị. Nhưng cũng phải nhìn từ chiều ngược lại, tại sao người ta lại dửng dưng với người bị nạn như thế? Vẫn còn rất nhiều người tốt, sẵn sàng giúp đỡ người bị nạn, như ở quê tôi, khi có tai nạn giao thông hoặc việc gì đó xảy ra, mọi người đều nhiệt tình giúp đỡ mà không vụ lợi. Nhưng đôi khi, lòng tốt, lòng nhiệt tình lại được đáp trả bằng gáo nước lạnh, rước vạ vào thân nên buộc người ta phải thờ ơ.

Chuyện của tôi, xảy ra cách đây hơn năm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi bộ mặt hằm hè của người bị nạn được giúp đỡ. Sự việc xảy ra ở ngã tư Đê La Thành - Giảng Võ. Đường đông nên các xe phải đi sát vào nhau, nhiều xe leo lên cả vỉa hè. Trong lúc tranh nhau leo lên vỉa hè thì có 1 xe vì tránh xe khác nên bị trượt bánh mất thăng bằng ngã dúi ra đường, anh này bị xe đè vào chân. Xe tôi cách xe anh này tầm 5 mét.

{keywords}
Ảnh minh họa

Nhiều người đi qua không ai dừng lại, tôi mới đưa xe lên vỉa hè rồi ra đỡ anh này dậy và hỏi anh có sao không. Nhưng vừa đứng lên anh ta đã túm cổ áo tôi quát: “Mày đi như thế đấy hả, muốn chết hả”. Tôi há hốc mồm vì bất ngờ. Cũng may có bà bán xôi gần đó nói là “chú tự ngã chứ có ai động vào chú đâu, chú kia tốt bụng đỡ chú dậy không cám ơn người ta thì thôi còn dọa đánh cái nỗi gì” nên anh này mới thôi. Anh ta cũng chẳng thèm cám ơn lấy 1 câu, quắc mắt nhìn tôi rồi leo lên xe đi tiếp. Bà bán xôi mới bảo tôi là, lần sau gặp mấy vụ như này cứ kệ người ta, giúp người có khi lại bị tội oan.

Chuyện thứ hai là của chú tôi. Chú tôi đi ô tô, hôm ấy gặp tai nạn giao thông ở đường Phạm Hùng, một cô gái không biết va quệt vào cái gì mà ngã ra đường bất tỉnh. Người đi đường vẫy xe ô tô để đưa cô này đến bệnh viện. Mấy chiếc taxi đi qua mà chẳng chiếc nào thèm dừng, chú đang trên đường đến cơ quan, sáng đó có buổi họp với lãnh đạo mà vẫn dừng xe đưa người bị nạn đến bệnh viện. Nhưng vì thân nhân cô này chưa đến nên bệnh viện không cho chú về, chú cũng làm thủ tục tạm ứng tiền viện phí cho cô này. Thế mà khi người nhà cô này đến, liền đổ vạ cho chú tôi đâm phải cô này, hùa nhau định đánh chú tôi. May mà nhân viên y tế họ can.

Chú tôi giải thích thế nào họ cũng không chịu tin. Họ bắt chú tôi phải ở đó, đợi công an đến làm việc. Cũng may lúc chú tôi đưa cô này đi bệnh viện thì mấy người ở hiện trường đã gọi công án đến thụ lý. Nguyên do cô này ngã ra đường bất tỉnh được các bác sĩ nói là bị trúng gió, các nhân chứng ở hiện trường cũng cho biết không có ai va quệt vào cô ta cả. Khi cô ta tỉnh, xác nhận sự việc thì gia đình họ mới cho chú tôi về, cũng không thèm cảm ơn luôn.

Thế đấy. Không phải tôi không muốn giúp người bị nạn mà tôi không dám giúp. Đôi khi mình muốn làm người tốt nhưng người tốt lại rước vạ vào thân.

Độc giả Hải Bằng