- Cuộc đời của tôi buồn lắm, những buồn đau cứ nối tiếp đến. Lần này, tôi lại như sắp gục ngã, muốn bỏ cuộc chỉ bởi vì một u nang trong tử cung mà nhà chồng có ý muốn ruồng bỏ tôi.

Tôi năm nay 29 tuổi, tôi kết hôn được hơn 2 năm nhưng chưa có thai, thời gian vừa qua đi khám phụ khoa, bác sĩ có thông báo tôi có một u nang trong tử cung phải điều trị. Đi khám lại ở nhiều nơi bác sĩ đều nói như vậy nhưng ai cũng động viên tôi yên tâm chữa trị vì bệnh đó cũng không quá nặng. Tôi có tâm sự thật với chồng, không biết anh nói với mẹ vào lúc nào mà dạo này mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tệ.

Tôi và chồng không hợp tuổi bởi thế lúc lấy nhau bị gia đình chồng phản đổi rất nhiều. Mẹ anh một mực nói tôi sẽ làm đường làm ăn của anh lận đận, làm anh hao tổn tiền bạc… nên nhất quyết không cho cưới. Chúng tôi yêu nhau vụng trộm, mãi đến khi anh không chịu có người yêu, không chịu đi tìm bạn gái thì mẹ anh mới cho cưới. Khi cưới nhau về tôi lại bị tai nạn giao thông phải nghỉ việc và điều trị mất 4 tháng, mãi sau đó sức khỏe của tôi mới tạm ổn.

{keywords}
Ảnh minh họa

Thời gian sau tai nạn, tôi xin công việc mới. Vì có trình độ nên tôi tìm được một công việc lương cao, tuy nhiên chỉ sau 2 tháng thì bất ngờ sếp tôi bị bắt vì vi phạm pháp luật. Tôi lại trở thành người thất nghiệp ăn bám. Tôi thấy đen đủi cứ bám riết lấy mình. Thời gian này, tôi sống khổ sở ở nhà chồng vì thường xuyên bị mẹ chồng chì chiết ăn bám, ăn hại. Tôi đã khóc một mình rất nhiều.

Bởi có quá nhiều khó khăn nên đã làm lung lay tình cảm của chồng tôi, anh không còn đối xử ân cần, chu đáo với tôi như trước. Những giọt nước mắt của tôi cứ âm thầm chảy, anh biết cũng kệ, biết cũng coi như không biết.

Gia đình chồng tôi suốt ngày chỉ trông chờ tôi sinh cháu. Họ kêu tôi đi kiểm tra sức khỏe, tôi bàng hoàng khi bị u nang trong tử cung. Phải khám xét rất cẩn thận tôi mới dám thông báo với chồng. Chồng tôi tiếp nhận tin ấy như kiểu “tội là do tôi’. Tôi tủi thân lắm. Tôi về nhà với gia đình mình, gia đình động viên tôi cố chịu đựng, tôi lại quay trở lại nhà anh.

Tôi không biết sao mẹ chồng biết chuyện chỉ biết bà đối xử với tôi ngày một tệ hơn. Tôi hỏi và chào thì bà không đáp lại. Tôi mua thức ăn về nhà thì bà bê và đổ vào thùng rác. Tôi có nói bà cũng coi như không. Bà coi tôi như người vô hình trong nhà. Bà thẳng thừng nói với con trai trước mặt tôi: Không nghe lời mẹ, cho chết, bỏ đi khi chưa muộn con ạ. Xưa tôi còn thấy chồng tôi nói lại mẹ, nay tôi thấy anh im lặng. Tôi thấy anh dường như cũng ân hận khi quyết lấy tôi bằng được.

Mẹ chồng chỉ còn thiếu nói thẳng vào mặt tôi là: Hãy dọn đi, trong nhà này không có chỗ cho cô.

Tôi cứ mong có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng nhưng anh lảng tránh. Tôi có bệnh không được anh chăm sóc lại phải hầu hạ anh. Thế nhưng, anh không đối lại sự chăm sóc ấy của tôi được tử tế mà còn thể hiện là mỏi mệt khi đón nhận nó. Có lần tôi hỏi, có phải cuộc hôn nhân này đã làm anh mỏi mệt rồi không? Ta hoàn toàn có thể dừng lại anh ạ. Anh không nói gì, hình như anh đồng ý với quan điểm đó của tôi, anh cũng muốn ruồng bỏ tôi trong lúc này…

Bố mẹ tôi thương tôi lắm. Ngày xưa, thấy tôi yêu anh, họ không cản nhưng cũng không ủng hộ. Lúc nào bố mẹ tôi cũng bảo, mẹ chồng tôi bạc ác lắm, tôi về nhà đó sẽ khổ. Tôi nghĩ đơn giản rằng, mình tử tế sẽ cảm hóa được mẹ. Nay thì tôi hiểu, tôi ngây thơ, tôi quá ngây thơ!

Bây giờ tôi chỉ có một khối u nhỏ trong người nhà chồng tôi đã đối xử như vậy, liệu tôi ung thư, đau ốm nặng hơn thì tôi sẽ ra sao? Chắc lúc ấy họ khiêng tôi bỏ ra ngoài đường mất.

Tôi cũng không phải là loại đàn bà kém cỏi gì, thế nhưng từ ngày lấy chồng tôi khổ quá. Nếu tôi ly hôn, với hình thức khá, trình độ tốt, con nhà tử tế tôi hoàn toàn có thể đi bước nữa thế nhưng biết đâu đó, tôi cũng chẳng thể có được hạnh phúc vì bệnh tật thế này. Tôi đang bi quan lắm ạ.

Nhung Nguyễn

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn