Cách đây hơn 5 năm, anh Nguyễn Anh Tuấn nghe vợ bàn về việc sẽ nhận con nuôi. Khi đó, anh phản đối dữ dội dù hai vợ chồng chỉ có duy nhất một cô con gái lúc đó là 15 tuổi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm mọi cách để có thêm con, nhất lại là nhận con nuôi.
Vợ anh tỉ tê, chị tham gia vào mấy hoạt động thiện nguyện, đi nhiều nơi, gặp cảnh trẻ nhỏ sinh ra bị bỏ rơi rất xót xa. Mới đây, chị gặp trường hợp cô gái trẻ bị người yêu bỏ rơi vừa sinh con.
Cô gái không thể nuôi được con, tính phải bỏ con vào chùa hay vứt đâu đó... chị không đành lòng, rất muốn nhận cháu bé về nuôi.
Chị nói thêm, bé Yến nhà mình con một, có thêm em sẽ biết chia sẻ, biết chăm sóc người khác, cuộc sống sẽ nhiều sắc màu hơn. Chứ để con đi học ở nội trú cũng tội.
Anh Tuấn không đồng ý nhưng cũng không phản đối gay gắt như lúc đầu. Sau khi chuẩn bị tâm lý cho chồng, vài tháng sau, vợ anh đưa một bé trai 3 tháng tuổi về nhà. Từ đó, gia đình anh có thêm một thành viên, anh có thêm một câu con trai.
5 năm rồi, bé Đạt đã như con trai của vợ chồng anh. Từ gượng ép ban đầu, giờ đây anh yêu con bằng sự tự nhiên nhất. Người quen hay đùa, bố già mà con trẻ, anh cũng thấy vui. Nhất là khi Yến, con gái anh đã đi du học, thằng bé như niềm an ủi với anh.
Cho đến ngày, hoàn toàn vô tình, anh đọc được đoạn nói chuyện của vợ và con gái: Con nhớ con trai của con không? Bé rất khỏe, bà ngoại và ông ngoại chăm cháu rất tốt, Mẹ chịu khó học tập, sau này lo cho con nhé, Mẹ ơi, con nhớ con con lắm...
Anh cầm chuột, rê lại những dòng tin nhắn cũ, tất cả sự thật hiện ra trước mắt anh. Bé Đạt, không phải là con nuôi của anh như vợ anh sắp xếp mà là... cháu ngoại của anh. Yến, con gái anh, năm lớp 10 yêu đương qua lại thế nào đó rồi có bầu.
Khi vợ anh phát hiện ra thì cái thai đã lớn, chàng người yêu thì cao chạy xa bay. Vợ anh lấy cớ cho con vào nội trú tiện cho việc học tập nhưng thật ra, đưa con về nhà một người quen ở quê rồi sinh con. Kế hoạch nhận con nuôi để qua mắt chồng đã được chị lên ngay từ đầu...
Anh Tuấn rụng rời. Anh bị sốc vì cô con gái ngoan của mình làm mẹ từ lúc 15 tuổi, sốc vì đứa con trai anh chăm sóc hàng ngày lại là cháu ngoại của mình. Anh bị vợ con qua mặt, lừa dối hàng năm trời ngay trong nhà mình.
Giờ đây, anh không biết phải làm như thế nào. Làm ầm ĩ lên, vạch trần sự thật với vợ con hay im lặng như chưa từng biết. Cả hai đều quá khó khăn, nếu nói ra mọi thứ sẽ xáo trộn, quá áp lực với tất cả. Nhưng xem như không biết gì, anh làm không nổi. Giờ đây nhìn "con trai", "ông bố" đau nhói, cảm xúc rất xáo trộn.
Im lặng một thời gian, anh cũng hiểu rằng mình cần thông cảm cho vợ, lo lắng biến cố đó ảnh hưởng đến gia đình, đến con gái vào lúc đó. Khi đó, vợ anh đã phải một mình chống chọi, chịu đựng, tìm cách giải quyết…
Trong hoàn cảnh đó, chị cũng đã không chọn cách tiêu cực hơn, làm mọi cách để giữ đứa bé lại, giữ lại một sinh mạng là máu mủ nhà mình, giữa lại ngay trong gia đình mình để được chăm sóc tốt nhất dù theo cách ít ai tưởng tượng nổi.
Anh Tuấn tự nhủ, trong lúc này trước mắt anh sẽ cố xem như không biết chuyện gì. Nhưng đến một ngày, nếu không thể im lặng nữa, anh sẽ nói ra.
Nói ra không phải để trách móc, giày vò gì nữa mà để tìm hướng giải quyết tốt nhất cho tất cả. Có thể, nhiều năm qua vợ con anh cũng rất đau đớn khi phải chịu đựng cảnh "bà là mẹ, mẹ là chị"…
Vợ chồng anh sẽ cần phải cân nhắc kỹ về việc rồi đây, cháu nên biết về thân phận mình như thế nào.
Tại sao phụ nữ hiện đại không muốn có con?
Không thể phủ nhận rằng, số lượng phụ nữ lựa chọn không sinh con đang gia tăng. Áp lực về công việc, sức khỏe… đã khiến họ chần chừ khi quyết định có thêm đứa trẻ trong nhà.
Theo Dân trí