Đàn ông muốn có bồ nhí thì cần phải có nhiều tiền để cung phụng, giữ mái ấm “phòng nhì”. Vì vậy, khi còn độc thân, tôi đã có quan niệm sau này sẽ chặn đường ngoại tình của chồng bằng cách quản lý tiền bạc thật chặt.

Nghĩ là làm, từ khi yêu và lấy chồng, tôi đã quản lí chi tiêu của anh hết sức nghiêm ngặt. Anh chẳng tỏ vẻ khó chịu mà luôn ngoan ngoãn cuối tháng là giao thẻ cho tôi rút hết tiền. Ba mẹ tôi bảo tôi làm vậy là không được, nhưng tôi kệ. Đó là cách hiệu quả để đề phòng căn bệnh ngoại tình, phản bội của đàn ông.

{keywords}
Ảnh minh họa



Khi cưới về, chúng tôi ở nhà riêng do gia đình 2 bên góp tiền mua cho. Từ đây, tôi càng thắt chặt chi tiêu của anh hơn. Có thể kể ra đây, nhiều người sẽ ném đá, cho rằng tôi quá “hãm” chồng. Nhưng đàn ông mà tiền bạc rủng rỉnh trong túi chỉ nhanh hư người. Lương chồng tôi hàng tháng gần 30 triệu, chưa kể các khoản thưởng, phụ cấp thêm. Vì thế, để đề phòng anh đi chơi, nhậu nhẹt rồi gái gú, tôi cứ giữ hết tiền là yên tâm nhất.

Trước đây, tiền thưởng tôi để anh giữ, còn bây giờ, tôi quản nốt số tiền đó. Nhưng đâu phải tôi hoàn toàn bó buộc tiền bạc với anh. Đầu tháng nào tôi cũng đưa anh 500 ngàn bỏ trong ví. Ngoài ra, mỗi sáng tôi sẽ phát thêm cho anh 50 chục ngàn ăn sáng. Còn ăn trưa, tôi mua sẵn phiếu ăn của quán cơm đối diện công ty anh, đến bữa anh cứ ra đó là có suất ăn. Nếu anh muốn mời bạn bè cà phê thì tốt nhất là xuống cantin dưới chân công ty, chỗ đó tôi đã giao hẹn với chủ quán ghi nợ cho anh, cuối tháng tôi chuyển khoản. Tôi cấm tiệt thói la cà luôn.


Tiền xăng xe, điện thoại tôi cũng lo hết. Cứ vài ngày, tôi nhìn xem xe anh cạn xăng chưa, nếu cạn thì đưa anh thêm 100 ngàn để anh đổ xăng. Cứ tới đợt khuyến mãi điện thoại, tôi lại chủ động nạp thẻ cho anh. Quần áo anh tôi cũng mua đều đặn hàng tháng. Anh đi đám cưới, hiếu hỉ, mừng thôi nôi, tôi đều đưa tiền cho anh. Anh thèm ăn gì, tôi sẵn sàng mua ngay mà không tiếc tiền. Nói chung, anh chẳng thiếu thứ gì cả. Như vậy, vị chi hàng tháng tiền của anh cũng tầm 5 triệu. Thế là tôi vừa tiết kiệm được đáng kể, lại không lo chồng ngoại tình.

Cũng có vài lần, anh tỏ thái độ khi bị tôi quản lí quá chặt. Nhưng khi tôi đưa cuốn sổ thu chi hàng tháng, anh lại thôi. Dù chưa có con nhưng hàng tháng vợ chồng tôi chi rất nhiều khoản. trong đó tiền biếu ba mẹ 2 bên cũng đã vài triệu. Tiền điện, tiền gas, tiền ăn uống, tiền đi chơi….hàng trăm thứ khác nữa cũng lên tới cả chục triệu. Tôi còn phải trích một phần gởi tiết kiệm để năm sau sinh con nữa.

Mỗi tối, tôi hay kiểm tra tiền trong ví anh. Nếu anh dùng hết 50 ngàn, tôi đều hỏi cặn kẽ cho ra lẽ. Bởi theo tôi tính, ăn sáng tầm 20 ngàn, cà phê đã có tôi lo, như vậy ngày nào anh cũng còn trong ví 30 ngàn. Nếu anh mà không trả lời được anh đã mua gì, dùng gì thì tôi cằn nhằn ngay. Đôi lúc cũng biết mình quá đáng, nhưng nếu không làm vậy, liệu tôi có biết được anh đi đâu làm gì không?

Mặc dù quản lý chặt như vậy đôi lúc cũng có chút rắc rối. Đó là lần, tôi đang ở cơ quan thì nhận được điện thoại của anh. Anh nói tôi đem tiền đến tiệm sửa xe trả cho anh. Hóa ra, anh đang đi thì xe nổ bánh phải thay cả vỏ lẫn ruột. Trong người không đủ tiền nên anh chỉ biết gọi điện cho tôi. Hôm đó về chúng tôi cãi nhau vì chồng cảm thấy như vậy rất mất thời gian và bất tiện, còn tôi thì cảm thấy rất cần thiết để nắm được hành tung của chồng. Cãi qua cãi lại, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ tôi.

Nghe tôi kể như vậy, chắc ai cũng cho rằng tôi quá kĩ tính, quá đề phòng, thiếu tin tưởng bạn đời. Thực ra, tôi chỉ quản lí anh chặt chẽ thôi, ai mà nắm tay được từ sáng tới tối. Còn với gia đình chồng, tôi vẫn rất thoải mái. Ba mẹ chồng cần gì, chỉ cần lên tiếng, tôi sẵn sàng chi ra ngay. Em chồng vay gần 40 triệu mua xe, tôi cũng cho mượn ngay không tính toán. Mỗi lần về nhà nội chơi, tôi đều mua quà tặng ba mẹ, em và các cháu chồng.

Cưới nhau chưa được 1 năm mà tôi đã mua sắm đầy đủ trong nhà. Tiền gởi tiết kiệm cũng lên tới hơn 100 triệu. Chính vì vậy mà chồng tôi, dù có khó chịu nhưng vẫn chấp nhận cho tôi quản lí.

Theo tôi, giữ chồng không khó, chỉ cần giữ chặt hầu bao của các chàng là được. Thiếu tiền thì không thể tán gái, không thể có bồ nhí. Không chỉ thế, bạn bè của chồng tôi cũng giảm đi trông thấy. Hầu như anh chỉ ở nhà với tôi, lâu lâu mới đi nhậu một lần. Đàn ông, sĩ diện cao lắm, nếu không có tiền sao dám đi nhậu.

Với cách thắt chặt tiền bạc, tôi nhận ra rằng tôi đang nắm giữ được chồng tuyệt đối. Gia đình chồng cũng rất yêu quý vì tôi biết cách vun vén. Chồng tôi còn phải lo giữ tôi vì tôi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền trong ví. Đúng là một mũi tên trúng mấy đích đúng không mọi người?

Theo Tri thức trẻ