Từ ngày yêu đến bây giờ, vợ chồng em cưới nhau đã 4 năm, chưa bao giờ vào các ngày lễ, ngày kỷ niệm, anh mua được cho vợ bông hoa, món quà, hay đơn giản chỉ là lời chúc xuông. Thế mà, mùng 8-3 năm nay, anh khiến em quá bất ngờ.

Vợ chồng em ở riêng, năm vừa rồi, vì bố chồng qua đời, chồng em muốn đón mẹ ở quê lên Hà Nội ở cùng với chúng em cho bà bớt buồn. Em đã đồng ý. Và, vợ chồng em thuê xe về đón bà đoàng hoàng.

Khi lên ở, em cũng ra sức chiều bà để bà vui lòng. Thế nhưng, mẹ chồng em vốn là người kỹ tính, bà lại mang nặng tư tưởng phong kiến nên mới sống chung với nhau được nửa năm em và bà đã mâu thuẫn.

Chung quy cũng chỉ vì, bà muốn mọi việc trong nhà phải do bà quyết định, từ chi tiêu, ăn uống, mua sắm … đến tiền lương mỗi tháng của em cũng phải đưa hết cho bà để bà tùy ý sử dụng. Em cần tiêu gì phải hỏi để xin bà.

{keywords}
Ảnh minh họa

Em thấy việc đó quá vô lý nên  không đồng ý. Em đã bầy tỏ rõ quan điểm của em với bà và chồng em. Chồng em ban đầu cũng bênh vực em, nhưng khi thấy mẹ đùng đùng giận dỗi, bỏ ăn bỏ uống thì sốt lòng sốt ruột. Anh quay ra mắng mỏ em. Sau đó là cả tháng nay, anh không thèm nói chuyện với em câu nào. Đến bữa ăn, anh cũng chỉ nói chuyện với mẹ mình và các con, còn em, anh bỏ qua.

Hôm qua, ở cơ quan, thấy mọi người ríu rít khoe quà mùng 8-3 do chồng/người yêu tặng, em cũng chạnh lòng lắm, nhưng vì đã quen với cảm giác này nhiều năm nên em cũng nhanh lấy lại được tinh thần.

Tối về, em nấu cơm nấu nước rồi chờ chồng về ăn cơm như mọi ngày. Lúc anh về, em rất bất ngờ khi trên tay anh cầm 1 bó hoa.

Bất ngờ hơn là khi anh tiến thẳng về phía mẹ và trao cho bà bó hoa ấy. Chưa hết, anh còn lôi trong cặp ra một chiếc hộp quà, bên trong là chiếc dây chuyền bằng vàng Ý, anh còn khoe là nó có giá 8 triệu đồng để tặng bà.

Mẹ anh nhìn anh cười típ mắt. Bà cười mãn nguyện lắm. Em cũng cười, nhưng nụ cười méo sệch. Vì tặng quà xong, anh chỉ quay ra hỏi em chuyện cơm nước, rồi giục em dọn cơm kẻo bà đói.

Em ăn bát cơm mà không sao nuốt nổi. Nghĩ đến chiếc dây chuyền vàng, nghĩ đến khoản nợ mua nhà mà 2 vợ chồng vẫn đang gánh, nghĩ đến khoản học phí học thêm của con vẫn chưa có, rồi lại nghĩ, mình chỉ như osin nên tủi thân ghê gớm.

Ăn cơm xong, lên phòng ngủ, em cứ chờ đợi một hành động, hoặc đơn giản chỉ là một lời giải thích, một lời nói tình cảm từ anh. Thế nhưng, không bánh, không hoa, không quà, cũng không một lời. Anh leo lên giường và ngủ như bình thường.

Em nằm bên cạnh mà nước mắt cứ chảy tràn. Tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm cứ như tan tành hết.

Tan tành không hẳn vì em không nhận được hoa, quà, hay lời chúc của anh trong ngày mà mọi phụ nữ đều được tôn vinh. Nhưng hành động, sự phân biệt của anh ngày hôm nay chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào em.

Anh đã cho em thấy, em chẳng là gì đối với anh. Bởi nếu không, anh đã không hành xử như vậy, đúng không ạ ?

M.B

(Thanh Xuân – Hà Nội)