- Tại ngôi nhỏ nhắn nằm núp dưới tán phi lao ven vùng biển nghèo xác xơ một thời ấy, chúng tôi rưng rưng chứng kiến phép nhiệm màu, điều kỳ diệu của cuộc đời chị. Một bé gái xinh xắn đáng yêu, vừa mới đi học về, tóc bím tết gọn hai bên, ngoan ngoãn khoanh tay cất tiếng thưa: “Con chào mẹ ạ”.


Người đàn ông mang tên “định mệnh”

 

Chiều muộn dần, thủy triều dâng từng đợt sóng tấp lên bờ cát. Những hạt cát chịu bỏng rát suốt cơn nắng hè như được xoa dịu, mơn man theo những con sóng tìm về lòng biển mát lành.

 

Chị ôm cô con gái có đôi mắt trong veo như gió vào lòng, bàn tay đã bắt đầu nhăn nheo và khô sần lại vì nắng, vì cát, vì cái mặn mòi của biển. Nhưng nhìn vẻ thích thú của cô bé, chúng tôi đoán bàn tay đó cũng ấm áp, ân cần và dịu dàng, như bàn tay của bất cứ bà mẹ nào trên thế gian này.

 

...Đó là một ngày mùa đông trời lạnh căm căm, buốt da buốt thịt. Khách vẫn nườm nượp tìm đến vũ trường với áo khoác lông, khăn len cừu, bao tay da để uống vài ngụm rượu mạnh, ngắm những cô vũ nữ bốc lửa xiêm áo mỏng manh nhảy nhót cho… ấm người.

 

Mấy người chị em của M co rúm trong phòng chờ đến lượt. Nhưng lúc bắt đầu thì cô nào cũng run lên vì lạnh, rồi chỉ cần uốn éo giật lắc vài phút là người bắt đầu nóng ran.

 

Đến khi kết thúc bài thì mồ hôi mồ kê đã lấm tấm khắp người. Mấy chị em M vẫn đùa nhau đó là cách làm ấm của những cô gái nhảy.

 

 
Tại ngôi nhỏ nhắn nằm núp dưới tán phi lao ven vùng biển nghèo xác xơ một thời ấy, chúng tôi rưng rưng chứng kiến phép nhiệm màu, điều kỳ diệu của cuộc đời chị (Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
 

Hôm ấy M may mắn có khách gọi đi. Nói là may mắn vì “những ngày trời lạnh như thế, có ai ham hố chuyện ấy đâu. Đến cởi áo ra thay còn thấy ngại nữa là. Đám gái vũ trường “ế” cả, các má cũng chẳng buồn hỏi han đứa nào, chỉ chăm chăm lượn qua các bàn xem hôm nay có đại gia nào boa mạnh tay. Thế nên chị mới luôn nghĩ, ngày hôm ấy như định mệnh của cuộc đời chị vậy”.

Khách của M là một người đàn ông kỳ quặc, thô lỗ và bạo ngược. Khách đưa M về nhà, khóa chặt cửa lại, cởi bỏ quần áo của M và bắt chị đứng im như vậy khi mở toang hết các cánh cửa sổ mặc gió lùa nghe buốt óc.

 

“Chị có dự cảm chẳng lành, nhưng lúc ấy chị muốn bỏ chạy cũng không được nữa rồi. Khôn ngoan lúc ấy là cam chịu phục tùng mọi mệnh lệnh của khách. Một lúc sau, ông ta bắt đầu lấy trong tủ ra một miếng vải trắng bó chặt người chị lại, không thở được. Chỉ nhìn thấy ông ta đưa một cái bóng đèn đang sáng vào sâu phía bên trong chị, nghe thấy cả tiếng thủy tinh vỡ vụn, đau đớn”.

 

Rồi lại “may mắn”, đứa con gái của ông ta về nhà và giải cứu cho M. “Hóa ra ông ấy bị tâm thần lên cơn em ạ”. M tủi hổ và sợ hãi nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng đêm hôm ấy.

 

M lao ra khỏi căn nhà của người đàn ông bệnh hoạn. Ánh đèn vàng loang loáng trên mặt đường đã bắt đầu lấm chấm mưa. Chị ngất lịm đi trong cơn đau khủng khiếp và cảm giác ê chề, nhục nhã. Gió mưa vẫn thốc mạnh từng cơn.

 

M tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng và kháng sinh nồng nặc ở bệnh viện. Các bác sĩ đã phải tiến hành phẫu thuật để chữa vết thương cho M.

 

Vị ân nhân đang ngồi bên cạnh giường M nằm, “ngay từ lúc nhìn thấy anh ấy, chị đã chợt nghĩ tên anh là “Định Mệnh!”.

           

Và hạnh phúc mỉm cười

 

Đứa con gái tóc tết hai bím xinh xắn đang ngồi ngoan ngoãn trên đùi M. Chúng tôi hỏi chị nó giống bố phải không vì thấy nó không có nét của chị, mà chúng tôi nhớ rằng chị đâu còn khả năng làm mẹ nữa.

 

M cười mỉm, ánh mắt dịu hiền, bao dung “Không, cháu nó giống mẹ ruột”. Rồi chị vuốt ve nhúm tóc đen láy của đứa bé âu yếm nói: “Nhưng bây giờ mẹ là mẹ ruột của con rồi mà nhỉ”. Đứa bé dụi đầu vào lòng M, như biết cả, biết hết.

 

Người cứu chị trong đêm kinh hoàng ấy là một người đàn ông “mang trái tim của biển”. M bảo cái này mãi sau này, khi đứng trước biển cả mênh mông M mới nghĩ ra như vậy.

 

Anh cũng là đứa con của biển, sinh ra và lớn lên với cá với muối. Sức vóc, cần lao. Cuộc đời anh toàn ký ức buồn đau và thương xót. Bố mẹ anh chết sớm trong một trận lũ quét.

 

Anh lớn lên như cây cỏ. Rồi trưởng thành, rồi lấy vợ, sinh con, như tất cả những người đàn ông bình thường miền biển. Nhưng hạnh phúc không ở lại với anh. Người vợ có mái tóc cháy vàng và đôi mắt đa tình đã trốn theo con tàu của người đàn ông đến từ nơi khác, bỏ mặc hai bố con anh nheo nhóc côi cút.

 

Anh quyết tâm đi tìm vợ, tìm mẹ lại cho con. Anh đến khắp nơi, làm đủ nghề để sống. Cuối cùng thế nào anh phiêu dạt tới mảnh đất của những đêm trắng với vũ trường và những con bướm đêm.

 

Trở về với biển, với người đàn ông hết mực yêu thương mình, M rũ bỏ hết quá khứ của mình... (Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
 

“Anh ấy tốt lắm, hiền lành và thật thà nữa. Quan trọng nhất là anh ấy chấp nhận quá khứ nhơ nhuốc của chị, không khinh thường chúng. Trong suốt thời gian chung sống với nhau, chưa bao giờ anh ấy nhắc lại nó, cũng chẳng lấy nó ra để mà rẻ mạt chị.

Anh ấy thương chị lắm. Em biết đấy, những đứa con gái như chị thì còn chờ đợi điều gì hơn được nữa. Ngay hôm đầu tiên trở về đây, anh ấy đã nói với chị là đã mang hết quá khứ hòa tan vào biển rồi”.

Vậy là M trở về với biển, trở về nơi chị đã sinh ra. Bãi cát vàng óng ánh lên những phút giây trong trẻo của tuổi thơ.

 

M cùng mẹ đón chiếc thuyền trở về sớm tinh sương với những con cá vảy bạc tươi rói. Nơi bố M trút ghen tuông xuống biển, để mẹ chị buộc tảng đá vào chân và chết chìm trong đó. Nơi M có mối tình đầu. Nơi giọt máu duy nhất của chị nhuộm đỏ những con dã tràng. Bố chị tỉnh cơn say và bỏ đi đâu đó, biền biệt.

           

“Người ta làm lại tức là người ta trở về em ạ. Nhìn thấy biển, chị chỉ biết nhảy ào xuống. Nước biển vỗ rôm rốp vào người. Ôm ấp, vuốt ve. Cảm tưởng như những nỗi đau của mình được gột rửa. Và từng tế bào cứ thế hồi sinh”.

 

Chúng tôi nhìn vào đôi mắt đang ánh lên những tia sáng hạnh phúc của người phụ nữ đã trải qua bao mất mát đau thương mà thầm nhủ. Ai ngờ, biển dữ dội cồn cào, mà biển cũng bình yên, diệu kỳ đến thế.

 

Đứa bé gái tìm được mẹ của mình bắt đầu thấy đói bụng, phụng phịu đòi mẹ đi nấu cơm. Chúng tôi nhìn ra ngoài, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Lúc dắt xe ra đến đầu đường, chúng tôi gặp một người đàn ông đang đội một thúng vọp đầy.

 

Chúng tôi tin chắc đó là “Định Mệnh”. Anh đang bước những bước rất nhanh để trở về nhà, như mong đợi lắm...

 

Chợt nghĩ đến những câu hát trong một bài rất nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và quyết định dùng nó để khép lại những trang ký ức thấm đẫm buồn đau và cả góc nhỏ bình yên như cổ tích của chị: “Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người. Còn cuộc đời ta cứ vui”.

Linh Chi – Vân Anh

Bài 1: Tự sự đẫm nước mắt của một gái nhảy
Bài 2: Đằng sau những show diễn ê chề, cuồng điên
Bài 3: Những kẻ hốt tiền trên thân xác vũ nữ