- Hôm qua, tôi vừa biết tin một cặp vợ chồng bạn tôi đang xảy ra lục đục. Thật khó tin vì họ rất yêu nhau, đã đi cùng nhau đến cả chục năm, đã cùng nhau tạo nên biết bao kỳ tích mà bất cứ đôi vợ chồng nào nhìn vào cũng ngập tràn ngưỡng mộ. 

Tôi vào Facebook của họ và thấy họ đã huỷ kết bạn với nhau. Tự nhiên tôi thấy lòng mình trống vắng bởi đã quá quen việc họ dành cho nhau những comment (bình luận) đầy hài hước, tình cảm vậy mà tuyệt nhiên gần đây không còn nữa. 

Tôi đã quen hình ảnh hai người họ sánh bước bên nhau nhưng gần đây chỉ thấy hình của người chồng với con hoặc người vợ với con. 

Tôi muốn gửi tin nhắn cho họ mà chẳng biết nói gì. Tôi có hàng tỉ lời khuyên cho những người xa lạ sao chẳng tìm ra nổi một lời khuyên nào cho người thân?

{keywords}
Ảnh minh họa

Có bao nhiêu cặp đôi như thế? Họ đã nắm tay nhau đi suốt một chặng đường dài, cùng nhau vượt qua thác ghềnh tuổi trẻ, sống tận hiến hết trái tim mình cho cuộc hôn nhân đầu tiên và duy nhất ấy. Thế mà một hôm, chiếc ly bảy màu mỏng manh kia vụt vỡ, để lòng tin vào hôn nhân thêm một vệt xước dài, thăm thẳm, đớn đau.

Chúng ta chẳng ai dám chắc nắm tay nhau đi đến cuối đời. Hôn nhân là thế, muốn mong đôi khi chẳng phải cứ mong muốn là được. Chẳng phải cố gìn giữ thì nó sẽ bền vững. Thứ mong manh nhất chẳng phải tơ trời mà là tơ duyên, mà là tơ tình một sợi. Chẳng ai giữ nổi! Chẳng ai quản nổi!

Nhiều lúc tôi lẩn thẩn nghĩ, thứ tình bền vững nhất có khi lại là thứ tình của người đã khuất trong tim người ở lại chứ để đi tới già với nhau hẳn phải cần nhiều lắm  những may mắn. 

Như kiểu người chồng và người vợ phải trở thành khí trời của nhau vậy chứ là gì khác thì cũng đến một ngày tan vỡ. Tình yêu mong manh nên người ta cần đến tình thương để gắn chặt nhau lại. 

Nhưng tình thương bền vững hay không lại chẳng phải do ta tạo ra. Có ai dạy được nhau cách để thương và được thương? Trước hôn nhân, ai cũng chỉ là đứa trẻ. 

Dẫu kết hôn đến lần thứ 2, 3, ,4 thì kinh nghiệm của hôn nhân trước vốn chẳng thể áp dụng cho cuộc hôn nhân sau. Người ta cũng chẳng bớt đi ngốc nghếch được khi yêu một ai đó.

Có quá nhiều cách để người ta buông tay nhau ra nhiều đến độ cái hắt xì có khi cũng thành lý do. Nhưng chẳng có cách nào để người ta điều khiển tim mình, ngăn việc mình muốn buông tay. 

Bằng nếu làm được thì đó cũng chỉ là áp đặt bản thân mình, gắng gượng mà giữ lại. Hay tệ hơn thì là sự hy sinh với vô vàn lý do kiểu anh ấy là một người cha tốt hoặc cô ấy không có lỗi, là lỗi ở mình quá đòi hỏi cô ấy thôi.

Nếu chia tay vì người thứ 3 thì đã đành một nhẽ. Dù nói thật, ai lớn tiếng nói vợ mình, chồng mình có bồ mình sẽ bỏ ngay đều là bởi họ yêu bản thân họ hơn, yêu cái sĩ diện của họ hơn mà thôi. 

Bằng còn yêu người ấy thì có đánh chết họ cũng chẳng thể buông tay. Huống hồ là chuyện có người thứ 3, mà đôi khi, vì lỡ bước sai đường, trái tim lạc. Nhiều người vẫn tha thứ để bước tiếp bên nhau và chỉ buông tay vì cảm xúc trong lòng không còn dành cho nhau nữa!

Cả hôm nay, tôi cứ vào facebook của 2 người bạn ấy xem lại hình ảnh cũ của họ. Tôi muốn khóc. Nó thực sự đớn đau hơn cả việc chứng kiến một người chết trẻ. Nó xót xa đến mức có cảm giác như chẳng còn tin gì nữa trên đời. Kể cả với cuộc hôn nhân của chính bản thân mình. Trời ạ, có thứ gì để vịn vào lúc lòng rỗng vắng thế này không?

Tôi những muốn gửi bài viết này cho 2 người họ đọc nhưng lại sợ điều đó sẽ làm họ gặp thêm nhiều phiền muộn. Nên tôi đành lòng đứng từ xa cùng lời cầu nguyện cho họ, cho hôn nhân của họ và cho cả những cuộc hôn nhân của bạn bè mình, của mình. 

Để đừng đến một ngày phải remove (loại bỏ) nhau ra khỏi friendlist (danh sách bạn bè), block (xóa vĩnh viễn) nhau khỏi đời nhau, hay chúng ta phải nói về nhau như đoạn quá khứ đã từng xanh mướt đầy khao khát, về đoạn đường cả hai đã từng qua và đứa con đã sinh ra từ những ngày yêu nhau thắm thiết!

'Xin cô cho cháu vào tập đoàn nào to to một tý'

Mình có ông anh họ, con sắp tốt nghiệp đại học. Một hôm ông gọi mình đến giọng rất hệ trọng: "Anh xin cô ý kiến để định hướng tương lai cho thằng cu nhà anh!"

Hoàng Anh Tú