Những viên thuốc màu xanh mẹ chồng đích thân mua cho tôi không phải là thuốc bổ như bà nói. Đằng sau đó là những âm mưu tàn độc mà tôi chính là nạn nhân bất hạnh.
Cuộc hôn nhân hiện tại của tôi đã phải trải qua muôn vàn khó khăn vất vả, trên hết đó là sự phản đối vô cùng kịch liệt của gia đình chồng. Tôi là sinh ra trong một gia đình thuần nông, không được học hành đến nơi đến chốn.
Từ nhỏ đến lớn chỉ quen với mấy công việc chân tay nặng nhọc. Ngược lại, tôi lại được trời phú cho ngoại hình xinh xắn, bởi thế mà nhiều cô gái con nhà triệu phú theo đuổi anh vẫn thường gọi tôi là “nô tì mang hình hài tiểu thư”. Còn chồng tôi hiện tại là con trai độc đinh trong một gia đình giàu có.
Bố anh là một doanh nhân thành đạt trong giới bất động sản. Nói đến đây cũng đủ hiểu tầng lớp như tôi không thể sánh được với hạng quý tộc như gia đình anh. Còn mẹ anh hiện tại thực chất là mẹ kế nhưng cũng có một xuất thân không tầm thường.
Ban đầu nhận lời yêu, tôi không hề biết về thân phận thật sự của anh. Chúng tôi gặp nhau cũng thật tình cờ. Anh là khách quen trong nhà hàng mà tôi làm việc. Thú thật với lối ăn mặc giản dị, cộng với việc thường xuyên lui tới quán ăn bình dân khiến tôi có trong mơ cũng không bao giờ tưởng tượng anh lại là thiếu gia của một gia đình tài phiệt.
Những lần gặp gỡ ấy, chúng tôi đã có dịp trò chuyện và trao đổi liên lạc cho nhau. Mẫu người đàn ông điềm đạm, tâm lý, biết quan tâm người khác của anh đã khiến tôi sớm có cảm tình. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau, tôi vui và hạnh phúc biết bao khi anh ngỏ ý dẫn về nhà ra mắt gia đình. Nhưng đó cũng là ngày tôi như rơi xuống vực thẳm khi biết được sự thật về gia cảnh của anh.
Không dám tin vào mắt mình khi trước mắt tôi là một tòa biệt thự hết sức đồ sộ. Tôi ngỡ ngàng và giận anh nhiều vì đã giấu tôi mọi chuyện. Đúng như dự đoán, buổi ra mắt của tôi với gia đình anh tồi tệ đến mức không tưởng. Tôi xấu hổ và cảm thấy tự ái khi bố mẹ anh xem như vị khách không mời. Nhất là phong thái nhút nhát có phần thiếu tự tin của tôi càng khiến họ có cái nhìn không thiện cảm. Tôi ngầm hiểu, mình đã bị loại ngay từ ngày đầu ra mắt ấy.
Thật sự, bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng, tình yêu của một thiếu gia như anh lại chân thành và đầy quyết tâm đến thế. Dù gia đình có ra sức phản đối, anh đã cố gắng bảo vệ tôi đến cùng. Để gây áp lực cho bố mẹ, anh đã dùng biện pháp bỏ nhà ra ngoài tự lập, đình công không đến công ty làm việc. Thời gian đó, anh không rời tôi nửa bước, liên tục động viên tinh thần để tôi không nản lòng.
Sau một thời gian tìm đủ cách gây áp lực, cuối cùng bố mẹ anh cũng chấp nhận cho mối quan hệ của chúng tôi. Với điều kiện, hôn lễ sẽ không có sự góp mặt của bố mẹ tôi. Bởi họ muốn ngụy tạo nàng dâu của gia đình quyền quý ấy một lý lịch thật hoàn hảo. Đám cưới ngay lập tức được diễn ra một cách hoành tráng với sự tham gia của rất nhiều quan khách.
Mặc dù tủi thân vì trong ngày trọng đại của con gái không có sự góp mặt của bố mẹ, nhưng tôi cũng được an ủi phần nào khi về sống dưới một mái nhà được mẹ anh quan tâm hết mực. Nếu trước đây bà kịch liệt phản đối tôi thì bây giờ cái cách bà đối xử với tôi không khác gì mẹ ruột.
Diện mạo một đứa con dâu gia đình quý tộc được bà tút tát từ đầu tới chân. Ngay cả phong thái đi đứng rồi cách nói chuyện tôi cũng được bà tận tình dạy bảo. Không những thế, mẹ chồng còn đặc biệt chỉ định bác sĩ riêng chăm sóc sức khỏe với mong muốn tôi sẽ sớm sinh cho gia đình cậu con trai quý tử.
Ảnh minh họa |
Trong thâm tâm tôi thầm cảm ơn bà vô cùng, mặc dù chỉ là mẹ kế nhưng cái cách bà đối xử và quan tâm đủ khiến người khác cảm động biết nhường nào. Thế nhưng có một điều làm tôi luôn cảm thấy bất an, trong đơn thuốc bổ mà bà đích thân chỉ định bác sĩ kê cho tôi có một loại thuốc màu xanh không có tên cụ thể.
Mỗi lần uống nó, tôi luôn có cảm giác nó giống với một loại thuốc tránh thai tôi vẫn thường thấy trên cái tờ quảng cáo dán ở các hiệu thuốc trên đường. Nhưng rồi tôi lại xua tan những hoài nghi ấy bằng cách tự trấn an: “Có vô số loại thuốc với hình dạng và màu sắc khác nhau, hơn nữa một người tốt và quan tâm đến người khác như mẹ chồng không thể nào có giã tâm làm hại tôi được”.
Nếu không có lần vô tình nghe được cuộc điện thoại ngày hôm ấy, có lẽ tôi vẫn mãi tôn thờ và tin vào lòng tốt giả tạo của bà. Hôm đó tôi xin phép về thăm bố mẹ đẻ ít ngày, trên đường đi, do quên mang thuốc bổ mẹ chồng chuẩn bị nên nhờ tài xế lái xe quay về.
Khi vừa đặt chân đến cửa phòng bà, tôi sững người khi nghe được những lời nói độc địa của mẹ chồng ám chỉ mình: “Cơ nghiệp nhà này làm sao có thể dâng cho con của một kẻ hạ đẳng thiếu hiểu biết được. Cứ cái đà này không sớm thì muộn nó cũng bị tống khỏi nhà vì cái tội lấy chồng mà không biết đẻ. Cứ chờ đấy mà xem”.
Thật không thể ngờ những lời nói cay nghiệt ấy là được thốt ra từ miệng của người mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn tôn kính. Liệu tôi có nên nói với chồng để chặn đứng âm mưu thâm độc này không đây. Nhưng người đàn bà xảo quyệt ấy chắc chắn sẽ còn có những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa.
Vấn đề đáng lo là tôi đã uống thứ thuốc kia suốt 5 tháng trời. Liệu nó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe và khả năng làm mẹ của tôi không. Thật sự lúc này tôi rất sợ và hoang mang, không thể nghĩ ra cách giải quyết nào cho hợp lý?
(Theo Công luận)