Tôi xuất thân ở quê, lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Thuở nhỏ, một bữa no cũng là niềm vui của tôi. Vậy nên lớn lên, tôi rất coi trọng việc tiết kiệm và chi tiêu mọi thứ trong chừng mực có thể.
Ông bà ta nói, "chồng như cái đó, vợ như cái hom", việc của chồng là kiếm tiền, việc của vợ là cất giữ. Về việc chi tiêu tiết kiệm, chồng tôi tin tưởng tôi tuyệt đối. Cái gì cần tiêu thì tôi tiêu, riêng việc chi tiêu cho bản thân thì tôi hạn chế tối đa.
Bởi vậy, tuy kinh tế nhà tôi khá nhưng tôi ăn mặc rất giản dị. Xe chỉ cần chạy tốt, điện thoại chỉ cần có để dùng, quần áo tôi cũng thường chỉ mua đồ ở chợ theo xu hướng từng năm. Người tế nhị thì nói tôi giản dị, người không tế nhị thì nói tôi quê mùa, nhưng tôi chẳng bận tâm. Hạnh phúc của tôi là được chăm chút cho chồng con, chỉ cần nhìn họ tươm tất đẹp đẽ là tôi vui rồi.
Chồng tôi vốn cũng rất thích đức tính này của tôi. Anh nói tôi như hương đồng gió nội, giản dị dễ gần. Anh nói anh chán ngấy những bà vợ chồng con rồi mà ăn diện lòe loẹt phấn son, đi đâu cũng trau chuốt như gái chưa chồng chẳng khác gì gọi mời ong bướm vào tán tỉnh.
Nhưng đó là chuyện của trước đây. Dạo gần đây chồng tôi bỗng trở nên đổi khác. Anh hay tỏ ra khó chịu với tôi, đi đám cưới hay ăn tiệc mời ở đâu không muốn đưa tôi đi cùng. Đáng ghét hơn, anh còn khen vợ anh này, vợ chú nọ trước mặt tôi, nói các cô các chị ấy có tuổi rồi mà nhìn cứ phơi phới như gái đôi mươi. Kể cả chuyện gối chăn chồng tôi cũng thưa thớt dần, có thì cũng như trả bài chiếu lệ.
Tôi mơ hồ lo lắng, không biết có phải chồng tôi đang có mối quan tâm khác bên ngoài hay không. Chỉ khi có bồ, người ta mới trở nên khó chịu với vợ mình như thế. Một lần, khi nghe chồng chê bai tôi nói: "Cơm nguội nhà mình đôi khi lại là món khoái khẩu của người ta đấy, đừng có mà coi thường chê bai, đến khi mất rồi lại hối không kịp". Chồng tôi nghe xong, cười nắc nẻ ra vẻ điều tôi nói là hài hước: "Em nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy nói. Cỡ như em mà có bồ thì một là đàn bà thiên hạ hết, hai là thằng đó có vấn đề…". Nói xong anh ấy lại cười nắc nẻ như thể câu nói ấy là vui lắm.
Tôi biết, chồng tôi nói không phải đùa cho vui. Tôi đã hi sinh bao nhiều thứ để chăm lo cho chồng con, cho gia đình, thứ nhận lại cuối cùng từ chồng chính là thái độ này đây. Nói về nhan sắc, tôi tự tin mình không phải không dễ nhìn. Nói về cách đối nhân xử thế tôi tự tin mình là người tế nhị khéo léo. Từ ngày lấy chồng, không phải không có gã đàn ông nào có cảm tình với tôi, nhưng tính tôi thẳng thắn rạch ròi, ai có dấu hiệu "cảm cúm" tôi đều tìm cách loại trừ khi nó còn là "mầm bệnh". Nhưng nay nhìn cái thái độ của chồng tôi, tôi chỉ muốn ngoại tình ngay và luôn cho rồi.
Tại sao chồng tôi lại có thái độ với tôi như thế. Là vì tôi đã chỉ lo cho chồng cho con mà không lo cho bản thân mình. Chồng tôi khen vợ người ta rồi về nhà chê vợ mình nhạt nhẽo đơn điệu. Là cách nhìn, cách suy nghĩ của anh ấy đã thay đổi hay là vì anh ấy có người khác bên ngoài rồi chán vợ?
Tôi chưa bao giờ có tư tưởng ngoại tình, và chắc chắn sẽ không làm vậy. Nhưng tôi có ý định kiếm một người đàn ông "hợp tác" cùng mình diễn một vở kịch để dẹp bỏ cái tính bỉ bai vợ của chồng tôi. Tôi muốn chứng tỏ cho anh ấy biết rằng tôi không phải là người phụ nữ không ai thèm yêu, không ai thèm để ý để chồng tôi biết giá trị của vợ mình.
Theo mọi người, tôi có nên làm như thế để chồng tôi bỏ thói khinh thường vợ đi không?
Nữ giúp việc 'đắc thắng' sau khi vợ ôm con về nhà ngoại
Về ngoại ở cữ 3 tháng, ngày quay lại, tôi khóc ngất khi bắt gặp người phụ nữ khác đang trong phòng ngủ hai vợ chồng.
Theo Dân trí