Tôi không biết phải gọi anh ấy là gì nữa "người yêu cũ" hay "người tình". Có lẽ, nhiều người sau khi đọc những dòng tâm sự này sẽ nghĩ tôi mất lý trí rồi nhưng mà chỉ người trong cuộc, một người yêu quá sâu đậm mới hiểu rõ được tại sao bản thân lựa chọn như vậy.
Tôi và anh ấy quen nhau được 1 năm 7 tháng. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả tình yêu đầu đời của mình, một tình yêu đẹp mà tôi đã mơ mộng về một cái kết đầy viên mãn như trong phim. Nhưng cuộc đời này chẳng hề giống phim ảnh, tình yêu đầu đời của tôi nhanh chóng tàn lụi vì một người ở đâu xuất hiện, cướp anh ấy đi. Tôi hơn cô gái ấy ở nhiều mặt, chỉ thua một bào thai.
Tôi nhớ như in ngày anh gọi tôi ra nói chuyện, ánh mắt đỏ hoe và tay chân run rẩy khi mở lời về mọi chuyện đột ngột xảy ra. Khoảnh khắc ấy, trời đất như sụp đổ, tôi hoàn toàn đờ đẫn, nước mắt tuôn như mưa khi anh thông báo tháng sau phải cưới vợ. Anh xin lỗi tôi bằng giọng chân thành nhất tôi từng nghe nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi tôi đã mất anh rồi.
Ảnh: wikipedia.org |
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt anh triệt để. Đám cưới của anh vẫn diễn ra, vui vẻ, huyên náo. Tôi không thể chịu đựng được cú sốc này. Bạn bè liên tục hỏi tôi mọi chuyện tại sao lại vậy. Tôi chỉ biết nói rằng, đó không phải là lỗi của tôi, mọi chuyện ngoài ý muốn. Ngày anh lấy vợ, tôi bắt chuyến xe buýt từ sáng sớm và đi đến một vùng đất mới để thư giãn, quyết tâm bỏ lại tất cả quá khứ. Tôi hy vọng rằng, sau chuyến đi này tôi sẽ cân bằng lại cuộc sống và cố gắng quên người đó đi.
Bạn bè nói với tôi, chỉ có cách vùi đầu vào công việc hoặc kiếm người mới thì mới quên được người cũ. Tôi chọn cách làm việc điên cuồng chứ không muốn để tình cảm tan vỡ lần nào nữa. Dần dần, tôi lấy lại được sự cân bằng thì đúng lúc ấy anh ấy lại liên lạc với tôi. Ban đầu, chúng tôi chỉ đi cà phê nói chuyện nhưng rồi mọi thứ phát triển theo một chiều hướng khác.
Một buổi chiều tan làm muộn, tôi mở điện thoại thì thấy cuộc gọi lỡ của anh. Tôi gọi lại thì anh bảo đang ngồi tại một quán pub nhỏ gần đấy và muốn gặp tôi. Tôi đến gặp anh mà không nghĩ ngợi nhiều.
- Sao anh vẫn còn liên lạc với em?
- Vì anh nhớ em.
- Anh nhớ em sao? Liệu em có thể tin không? Vợ con của anh sao rồi?
- Anh xin em, đừng nhắc tới người vợ ấy lúc này được không?
- Thôi được rồi!
- Anh muốn nói chuyện với em, được ôm em như ngày xưa. Từ ngày cưới cô ấy, không đêm nào anh ngừng nghĩ về em.
- Anh không nên như vậy...
- Anh biết, nhưng lỗi của anh nên anh phải có trách nhiệm hoàn toàn trong chuyện này. Anh chỉ biết trách bản thân mình thôi.
Tôi ngồi đó, nghe những lời anh ấy nói cảm thấy có chút vui trong lòng nhưng rồi lại tê tái. Tôi biết anh yêu tôi nhiều như tôi yêu anh vậy. Tôi thấy anh khóc khi nhắc lại cuộc tình của chúng tôi và những tổn thương mà tôi phải gánh chịu. Tôi chẳng kìm lòng được mà ôm anh vào lòng. Trong quán pub nhỏ, tiếng nhạc du dương, hai con người với trái tim đầy tổn thương gục đầu vào nhau nức nở. Trớ trêu thật, nhiều lần tôi đã tự hỏi, tại sao 2 người yêu nhau mà lại không đến được với nhau.
Và chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi hôn nhau say đắm, nỗi nhớ nhung chất chứa bao ngày, nỗi phẫn uất, thù hận kìm nén, sự đau đớn như chảy máu trong tim, ngay vào lúc ấy, mọi thứ dường như tan biến và trở nên ngọt ngào như thuở ban đầu.
Chúng tôi không thể xa nhau trong đêm nay được, sự khao khát như bùng cháy, cả 2 vồ vập, quấn lấy nhau trong khách sạn. Mọi thứ như vỡ òa, hai trái tim lại hòa cùng nhịp thở. Mệt nhoài trên chiếc ga giường trắng tinh, anh vẫn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như ngày xưa, mùi hương quen thuộc ấy khiến tôi đê mê bất chấp sự thật hiện tại rằng ,anh đã là chồng của người ta. Tôi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào ấy, đã lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon.
Sáng thức dậy, anh vẫn âu yếm không nỡ lìa xa tôi. Tôi xoay người, ôm chặt anh như sợ mất đi lần nữa.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau đúng không em?
- Em không biết nữa...Việc này... Em nghĩ là không nên.
- Em không cần lo lắng, chuyện này chỉ có 2 chúng ta biết thôi.
Chúng tôi chia tay nhau và sau đó gặp lại, lần nào cũng là trong khách sạn. Mỗi lần như thế, tôi không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của anh. Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, đó thật sự là một tình yêu mà tôi hoàn toàn không nghĩ bản thân đã phải chịu bao tổn thương.
Tôi cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào của da thịt, của lời nói ấm áp từ anh, để rồi nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một "món đồ chơi".
Anh bây giờ là người đã có vợ con, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của một gia đình, để một đứa trẻ sinh ra không có bố. Tôi âm thầm chấp nhận "sự ban ơn" tình yêu của anh và ngày càng lún sâu vào mối quan hệ không có lối thoát này... Tôi có đang dại dột quá không?
'9 năm bên nhau, giờ tôi nghi ngờ anh ấy là người đồng tính'
'Tôi thực tình không tin một người đàn ông bình thường lại có ý nghĩ cài phần mềm kết nối với cộng đồng những người đồng tính vào máy mình, chứ đừng nói là giao tiếp, trò chuyện với họ và tỏ ra hứng thú đến không dứt ra được...'
Theo Dân Việt