- Dưới ánh đèn chớp hư ảo và tiếng nhạc dồn chát chúa chốn ăn chơi, M cùng “đồng nghiệp” của mình vẫy vùng trong những điệu nhảy rã rời...
Bán niềm vui, mua về nước mắt
Mọi thứ không đơn giản như những thứ ban đầu M nghĩ. Ngày nào M và những cô bạn cũng trở về nhà với một thân thể nhầy nhụa, bã bời.
Thậm chí, có những hôm mệt đến nỗi không buồn rửa mặt thay quần áo, mỗi đứa một góc nhà, vạ vật đánh một giấc để ru ngủ những khớp xương và những búi cơ đang căng phồng lên vì mỏi mệt.
Nghề nào cũng có cái giá phải trả. Nghề nhảy nhót ở các quán bar, vũ trường của M trả bằng những cơn đau nhức khắp mình mẩy sau những đêm mưa cồn và bão nhạc xập xình.
M bắt đầu chai sạn với những chiếc bộ váy áo khiêu gợi, khoét ngực hở đùi và những cách nói suồng sã nặng mùi nhục dục.
Phải có một sức khỏe cực tốt mới có thể trụ ròng rã như thế cả tiếng đồng hồ. Kể cả với những người còn trẻ trung, sung sức. M luôn cảm thấy mình bị vắt kiệt sức sau mỗi đêm nhảy nhót quay cuồng “tới bến”.
Và M bắt đầu sử dụng thuốc lắc để đủ sức. “Lần đầu tiên cắn thuốc cũng sợ lắm chứ. Cái cảm giác như mình không còn là mình nữa, mà là một ai đó khác đang bị những âm thanh từ chiếc loa thùng điều khiển. Nhưng không có nó thì không thể trụ nổi. Lần này đến lần khác, cắn mãi rồi đâm quen, đâm nghiện. Nghiện cả những ảo giác nó đem lại sau mỗi lần xõa xượi trong tiếng nhạc xập xình” - M bảo.
Và, M quên đi chính mình, quên cả quá khứ đau buồn nhục nhã”.
M như chẳng muốn giấu giếm chúng tôi điều gì cả. Chị kể chuyện như đang dốc gan dốc ruột của mình ra mà chia sẻ.
Điều đó làm chúng tôi hiểu chị hơn, thương chị nhiều hơn. Chị ví von cuộc đời chị giống như chiếc bánh xe đặt trên đầu một con dốc. Khi đã chạm tay vào nó rồi thì nó chỉ cứ thế theo đà lăn xuống dưới vực mà thôi.
'Không có nó thì không thể trụ nổi. Lần này đến lần khác, cắn mãi rồi đâm quen, đâm nghiện. Nghiện cả những ảo giác nó đem lại sau mỗi lần xõa xượi trong tiếng nhạc xập xình” |
Nhiều đêm ngồi vuốt lại những đồng tiền bo nhét vội vàng vào áo ngực sau những đêm cuồng loạn, bất chợt M cảm thấy rùng mình. Con gái có thì, tuổi xuân phơi phới rồi cũng sẽ tàn phai theo thời gian. Nhưng, M tặc lưỡi: kệ. Bởi, gần như cô không còn đường lùi.
Thuốc lắc, những cuộc chơi thâu đêm đã khiến M tàn tạ nhanh chóng. Nhìn khuôn mặt bợt bạt và cơ thể mỗi ngày một nhàu nhĩ của mình, M hiểu được quy luật đào thải của nghề.
Người chị em trụ lâu nhất của M cũng chỉ được vài năm. Rồi cũng sẽ có lúc M phải tìm cách kiếm sống bằng một nghề khác.
Dùng thân để cứu lấy thân
Hầu hết những cô gái như M đều có “chuyên môn” chăm sóc khách hàng rất chuyên nghiệp. Họ biết trăm ngàn kỹ nghệ để moi được tiền từ hầu bao của khách.
Những đại gia lại không bao giờ tiếc tiền vung tay cho việc thỏa mãn những niềm vui, từ tinh thần thị giác đến cơ thể xác thịt.
M tự học đến thành thạo đủ món nhảy múa, cả những màn giật lắc uốn éo cho tới múa cột, múa ghế, múa bia...
Đôi khi, các đại gia muốn tận hưởng thú chơi nặng mùi xác thịt bỏ tiền ra để mua từng mảnh áo mảnh quần được lột ra trong màn vũ nữ múa thoát y, lõa thể và dung tục.
Chị tâm sự “cái cảm giác những con mắt cứ hau háu, chằm chằm nhìn vào thân thể đang lõa lồ của mình cùng ham muốn dục vọng cao độ của những vị khách vây quanh “sân khấu” thật là đáng sợ. Đó là một cảm giác ê chề, nhục nhã, và nhơ nhớp”.
Nhưng rồi, vì miếng cơm manh áo, vì không còn con đường, không cách lựa chọn nào khác, M vẫn sẵn sàng biến thân thể mình một 'món ăn tươi' bầy ngon lành trên bàn cho những vị thực khách lắm tiền ham sắc dục.
Sau những show diễn bơ phờ và tủi hổ ấy, M chiều lòng khách thêm một lần nữa. M trượt dài, trượt mãi trong những cuộc mua bán, đổi chác thân xác.
M không nhớ đã kiếm được bao nhiêu tiền sau chừng ấy vất vả, nhục nhã, chỉ biết số đấy chỉ đủ mua phấn son, thuốc lắc và ma túy.
Để tiếp tục sử dụng cho những lần bán thân sau đó. Bị dồn vào một vòng quay luẩn quẩn. Chị không tài nào nhớ được những người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình. Ngay từ lần đầu tiên cho đến lần cuối cùng đem bán đổi thân mình, chị chưa một lần dám mở mắt nhìn người đàn ông đang hả hê truy hoan trên tấm thân xác xơ tiều tụy của chị trong mỗi cuộc hành lạc.
M trượt dài, trượt mãi trong những cuộc mua bán, đổi chác thân xác.(Ảnh minh họa) |
Lúc trở về căn nhà trọ, gột đi lớp phấn son nhòe nhoẹt. Nhìn thấy khuôn mặt mình bợt bạt, xanh xao hốc hác. Chị ôm mặt khóc. Chị nhớ đến người mẹ của mình. Nhớ lời trăn trối của bà trước lúc ra đi, dù thế nào thì cũng phải sống tiếp.
M càng thêm lẻ loi và cô độc. Càng ngày M càng dễ bị ốm. Có lẽ ma túy cùng những đêm nhảy múa điên cuồng đã làm chị kiệt sức. Nhưng cơn thèm thuốc không bao giờ buông tha chị.
Có những khi M lên cơn vật thuốc mà trong nhà không còn cả sái thuốc mà hít lại. Chị lại lật khật đứng dậy, mò ra khỏi nhà trong cái sốt bốn mấy độ C.
Dù đã cố gắng kiềm chế, chúng tôi vẫn không ngăn được xúc động, và những giọt nước mắt xót xa khi nghe M rành rọt từng chi tiết cuộc đời mình.
Những vị khách làng chơi tìm đến vũ trường, tìm đến những chốn trụy lạc, bỏ tiền để mua niềm vui và những thỏa mãn nhu cầu xác thịt của bản thân. Nhưng để bán cho những “thượng đế” thứ niềm vui đó, những người phụ nữ như chị M đã phải đánh đổi rất nhiều đắng cay, tủi nhục và đau đớn.
Niềm vui thỏa mãn dục vọng nhanh chóng tan đi, còn giọt nước mắt nặng trịch thì ghim mãi sâu vào ký ức những người phụ nữ trót đưa chân vào bất trắc, ê chề. Để rồi mãi không tìm ra cho mình lối thoát.
V. Anh - Linh Chi
(còn nữa)