Anh chồng tôi là kẻ ham ăn lười làm. Anh ấy làm công việc tự do nhưng cứ làm được 1 tuần thì nghỉ cũng phải nửa tháng, khi nào tiêu hết số tiền kiếm được mới chịu đi làm lại. Cũng vì bản tính lười biếng, thích hưởng thụ ấy mà vợ chồng anh cãi cọ rồi chị dâu quyết định ly hôn. Không có vợ kiểm soát, anh ấy càng bê tha hơn. Bố mẹ chồng tôi khổ tâm với con trai cả lắm.
Bố chồng sống chung với vợ chồng tôi; còn mẹ chồng sống với anh chồng, lo cơm nước cho anh ấy. Nửa năm trước, bà bị té ngã rồi liệt hẳn một bên người. Anh chồng suốt ngày chơi bời, rủ rê bạn bè về nhậu nhẹt, hát hò nên tôi bàn với chồng đưa mẹ về nhà mình chăm sóc. Chồng tôi tán thành ngay.
Nửa năm nay, chúng tôi chăm sóc, chạy chữa cho mẹ chồng khắp nơi. Nhờ đều đặn điều trị vật lí trị liệu nên hiện tại, mẹ chồng tôi đã đi lại được dù vẫn còn yếu ớt và chậm chạp. Nhưng dù sao, việc bà đi lại được đã là một sự cố gắng lớn của vợ chồng tôi. Trong nửa năm đó, anh chồng gần như không hỏi han đến tình hình sức khỏe của mẹ. Tôi cũng không trách anh ấy mà chỉ xem việc chăm sóc mẹ chồng là điều mình cần làm để báo hiếu thôi.
Hai ngày trước, anh chồng bỗng đến nhà tìm mẹ chồng rồi thủ thỉ gì đó mà tối, bà đột ngột đòi về sống cùng với anh ấy. Vợ chồng tôi khuyên bảo mãi, bà vẫn một mực đòi chuyển đi. Bực mình, chồng tôi cáu gắt nói mẹ về bên ấy thì sẽ khổ, sẽ phải tiếp tục hầu hạ cơm nước cho một gã đàn ông đã hơn 40 tuổi. Mẹ chồng tôi ngồi lặng, rơm rớm nước mắt.
Mãi sau, bà mới nói không muốn trở thành gánh nặng của vợ chồng tôi. Hôm đó, anh chồng đến để hỏi tiền trả nợ nhưng bà không đưa, giờ bà đưa hết tiền tiết kiệm cho vợ chồng tôi giữ. Bà về nhà chỉ là để ngăn cản ý định bán nhà của con cả thôi. Mẹ chồng tôi sợ anh chồng túng quẫn, nợ nần chồng chất rồi làm những chuyện không hay.
Hiểu được tâm tư của mẹ chồng, tôi không cản bà nữa. Nhưng để bà về bên ấy, tôi chỉ sợ mẹ lại đổ bệnh hoặc khổ tâm, mất ngủ nhiều. Có cách nào để giữ mẹ ở lại nhà chúng tôi không? Và phải làm sao để anh chồng đừng bám víu vào người mẹ già nữa đây?
Theo Phụ nữ Việt Nam