- Tôi nhớ mãi ngày cưới tôi, đêm tân hôn bố mẹ chồng tôi đưa cho tôi đống phong bì khách mừng và 1 mớ hóa đơn. Tôi thật sự ngỡ ngàng, tôi nói với chồng tôi nếu tìm hiểu nhà anh kỹ hơn tôi sẽ không lấy anh.

Tin bài khác:

Tôi lấy chồng từ tháng 10/2006 tính đến nay được gần 4 năm. Trong thời gian này tôi sinh hai đứa con cách nhau 2 tuổi. Đứa lớn giờ 4 tuổi, đứa nhỏ 2 tuổi. Chồng tôi là bộ đội xa nhà, hai vợ chồng lại lập nghiệp xa quê nên tôi vô cùng vất vả.

Tôi nhớ mãi ngày cưới tôi, đêm tân hôn bố mẹ chồng tôi đưa cho tôi đống phong bì khách mừng và 1 mớ hóa đơn. Vì tôi ở xa nên tổ chức cưới 2 nơi, 1 là ở quê và hai là nơi tôi công tác. Tôi thật sự ngỡ ngàng, tôi nói với chồng tôi nếu tìm hiểu nhà anh kỹ hơn tôi sẽ không lấy anh.

Tôi là một cán bộ, nhan sắc có, rất nhiều người theo đuổi mà đều là người có tài, gia đình có điều kiện mới dám theo tôi vậy mà tôi lấy anh không tình yêu, chỉ vì giận người yêu tôi quyết định lấy anh chẳng cần tìm hiểu. Đêm tân hôn tôi ngập đầu trong nợ nần khi bóc đống phong bì nhà quê và sự xa xỉ của nhà quê. Tiền thì không có nhưng thích làm cỗ cưới thật sang.

Đến khi tôi sinh nở chẳng có ai vì ông bà nội nghèo, gia trưởng nên ông không cho bà đi bế cháu, mẹ tôi vào giúp tôi 1 tháng ở cữ rồi phải về vì chị dâu tôi cũng sinh. Thế là tôi 1 mình ở nhà thuê, tự bồng bế, chăm sóc con, đó là sinh đứa thứ nhất. Sau sinh 4 tháng tôi đi làm lại, con tôi 4 tháng tuổi bé xíu tôi phải mua cái địu địu con phía trước đem đi gửi ngày nắng cũng như ngày  mưa.

Rồi tôi mượn tiền anh trai và mẹ tôi mua nhà vì ở nhà trọ khổ quá, bố mẹ và anh tôi dục mua không thì lương không lên mà giá nhà lên cao tôi càng không mua được. Tôi có nhà riêng , ông bà nội chẳng đoái hoài, nợ bố mẹ tôi giờ vẫn chưa trả hết.

Đến khi tôi sinh đứa thứ 2, hoàn cảnh của tôi cũng không khá hơn, vẫn như vậy. Mà nhà chồng tôi thấy tôi có nhà ở thành phố thì nghĩ chắc giàu có lắm nên cái gì cũng vòi vĩnh.
Tôi cũng không đến nỗi là keo kiệt, biết nhà chồng nghèo nên cái gì thuộc về trách nhiệm làm dâu trưởng tôi đều lo. Từ cưới em, em đẻ, ông bà ốm đau, giỗ chạp, mừng thọ… không có cái gì tôi không lo toàn bộ. Ngay cả tiền để bà cho các em khi chúng lấy vợ, lấy chồng tôi cũng phải đưa.

Nhưng những cái đó tôi tự nguyện vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm, các cụ dù không lo được gì cho mình, mình bỏ qua hết, dù sao cũng là dâu con tôi vẫn phải làm. Lo hết cho nhà chồng từ việc to đến việc nhỏ, trong khi đó tôi không dám ăn tiêu, đi chợ mua đồ gì rẻ nhất, quần áo mặc toàn đồ cơ quan cho ngày 8/3; 20/10. Thậm chí vải vóc đó tôi còn phải tiết kiệm để dành làm quà cho cô giáo con tôi để đỡ phải mua.

Vì tính tôi cái gì ra cái ấy nên những cái đó tôi cũng không có ý kiến trách chồng hay khó chịu. Nhưng có 1 lần mẹ tôi đau ốm anh ấy gửi biếu mẹ tôi 1 triệu, sau 1 thời gian anh ấy nói với anh trai tôi, cái gì tôi cũng lo về nhà tôi hết thế mà mẹ tôi vẫn nói tôi không được gửi gì cho bố mẹ. Tôi rất bức xúc và đòi ly hôn. Tôi nói anh giờ cũng gần 40 tuổi làm gì phải nghĩ, nói gì phải biết? Anh còn nợ bố mẹ tôi bao nhiêu? Nếu tính lãi ngân hàng mỗi tháng anh phải trả cho bố mẹ tôi bao nhiêu? Tôi có nợ bố mẹ anh gì không mà tôi phải lo đủ thú việc lớn, việc nhỏ đến tiền tiêu của ông bà tôi cũng phải lo. Mang tiếng ông bà vào thăm cháu tôi phải lo tiền đi lại quà cáp để ông bà có thể đi được. Đã bao giờ ông bà biết tôi như thế nào hay chỉ có ông bà ngoại lo anh không có nhà ở, lo con anh không có sữa uống. Anh suy nghĩ rồi trả lời tôi anh đúng hay sai? Nếu anh không thấy anh sai chúng ta ly hôn vì tôi không hợp với người sống không biết nghĩ.

Ngày đó là ngày tôi đi sinh đứa con thứ 2, mình tôi bắt taixi đi viện mà không cần anh dù anh van nài xin lỗi. Tôi nói không có anh tôi còn thấy cuộc sống sáng sủa hơn nên tránh xa tôi ra. Tôi không chịu được nếu ai xúc phạm gia đình tôi. Bố mẹ tôi đã rất, rất khổ cực nuôi 3 anh em tôi ăn học hơn người dù ông bà chỉ là nông dân nhưng muốn con cái không phải khổ như mình nên đã rất cố gắng.
 
Rồi anh cũng xin lỗi và gọi điện về nhà anh trai tôi xin lỗi, thế là tôi tha thứ. Cuộc sống lại tiếp diễn, hàng tháng tôi phải lo đủ thứ, rồi chi tiêu của ông bà. Tôi so sánh bạn bè tôi cũng như tôi mà còn kém hơn tôi nhưng chúng thật sướng. Bố mẹ chồng cho nhà, đẻ con ra ông bà không giữ thì cho tiền nuôi, cho tiền thuê giúp việc. Cũng là dâu mà sao trái ngược nhau thế.

Chồng tôi lại còn cả bà nội, lo cho bố mẹ chồng đã đành giờ lại lo cả cho bà của chồng. Bà mất bố mẹ chồng đòi đưa đi hỏa táng. Ở quê mà đòi đưa ra Hà Nội hỏa táng không bàn với vợ chồng tôi. Thôi thì chuyện ông bà ông bà không bàn thì ông bà lo đằng này chồng tôi nói tôi lo tiền, nói tôi vay anh trai tôi.

Anh trai và gia đình tôi đúng là có điều kiện nhưng coi trọng tình cảm nên chuyện đó không là gì cả, nhưng tôi không đồng ý, chồng tôi nói anh ấy tự hỏi anh trai tôi. Tôi hết chịu nổi, tôi nói trách nhiệm đó không phải của tôi, tôi không lo. Trách nhiệm đó là của ông bà nội, của các cô các bác bàn với nhau, nào đến lượt mình. Chồng tôi không đồng ý, lấy hết tiền của nhà và còn nói sẽ sang mượn thêm tiền của anh tôi.

Tôi nói nếu anh quyết làm thế, chạy sang vay cả tiền anh tôi thì chúng tôi sẽ ly hôn. Tôi không muốn sống cuộc sống kiểu này nữa. Tài sản chia đôi, con cái chia đôi. Con tôi, tôi nuôi, tôi sẽ đổi họ con tôi.  Trách nhiệm của tôi, tôi làm còn nếu muốn tôi gánh trách nhiệm thì ít ra cũng phải có lời nói. Chứ không cần bàn bạc với tôi, nhưng lại bắt tôi đưa tiền, bắt tôi đi vay thì tôi không làm được.

Mang chuyện của nhà mình ra đây tâm sự tôi cũng ái ngại. Nhưng mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.

Nhungnd..@

Bạn đọc muốn gửi tâm sự về chuyên mục “Chuyện chung, chuyện riêng” xin gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn (Chuyên mục là nơi sẻ chia tâm sự của bạn đọc nên tòa soạn không chấm nhuận bút).