Hơn 40 tuổi, lòng đã cam tâm trước viễn cảnh “ế”, thì tôi gặp anh. Khi đó, tôi là công nhân viên, lương ba cọc ba đồng, sống cùng ba mẹ, bạn bè cũng ít, nói chung mọi thứ ổn định, nhưng loàng xoàng chẳng đáng kể.

Anh là Việt kiều, ở một đất nước phương Tây mà cả đời tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến việc đặt chân tới. Anh chưa từng kết hôn, có công việc ở mức chỉ “tàm tạm” bên ấy, theo như lời anh nói. Qua một người quen chung, tôi biết anh thành thật, chứ không vẽ vời lừa dối.

Chúng tôi nhanh chóng thân thiết rồi kết hôn. Anh đối xử với tôi khá tình cảm. Cuộc sống của tôi như vừa lật sang một trang mới, lạ lẫm và đầy bất ngờ. Mọi người đều mừng cho tôi. Tôi cũng không ngại ngần khoe về đường chồng con tuy muộn nhưng hạnh phúc của mình.

{keywords}

Tôi nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm luyện tiếng Anh. Số tiền một, hai trăm USD anh gửi về hàng tháng thật ra chẳng nhiều nhặn gì, nhưng với tôi, việc chồng đang chuẩn bị làm thủ tục để bảo lãnh mình qua chung sống thật đáng tự hào. Thi thoảng anh bay về, báo rằng việc bảo lãnh đang tiến triển, tôi không còn khả năng sinh con, thôi thì an phận chờ được yên ấm bên chồng.

Đùng một cái, tôi nhận được tin anh, nói rằng chúng ta chia tay đi. Tôi tưởng như trời đất sụp xuống. Hỏi rõ lý do, anh chỉ nói lòng vòng, không nêu được điều gì rõ rệt. Rồi sau đó, anh chẳng hề liên lạc với tôi. Tôi đã khóc hết nước mắt vì đau khổ, tuyệt vọng. Cách nhau nửa vòng trái đất, tôi bất lực trong vô vọng, muốn kiếm anh để thẳng thắn nói chuyện một lần cũng không có cơ hội. Tôi đành ôm nỗi uất hận mà chẳng hiểu mình đã làm gì sai, cũng có khi tôi lo rằng anh đang gặp chuyện gì đó đến mức phải đoạn tình mà không thể giải thích.

Tôi đã nghĩ ra nhiều lý do để biện minh cho anh, đặt ra bao nhiêu tình huống, thậm chí đã có lúc ngờ rằng, hay là anh đang dành cho mình một bất ngờ thú vị nào đó?

Qua người quen, tôi biết được nhiều thông tin choáng váng. Từ lâu anh đã chùn bước trước dự định bảo lãnh tôi qua chung sống, vì sợ… tốn kém. Anh tâm sự rằng, chừng này tuổi rồi, qua đấy tôi khó, nếu không muốn nói là hầu như chẳng thể nào tìm được việc làm. Bao nhiêu chi phí sẽ phải bỏ ra thêm nếu tiếp tục cưu mang tôi, chưa kể, nguy cơ đau ốm bệnh tật của phụ nữ độ tuổi này. Những lời như dao cứa ấy đến tai tôi, đủ sức để quật ngã một phụ nữ U50 đang hoang mang...

Tôi không thể tưởng nổi là anh đã có những tính toán thiệt hơn lạnh lùng đến vậy. Nếu muốn vui chơi qua đường, lừa tình nhau, hà cớ gì anh phải chọn tôi, một phụ nữ đã luống tuổi? Một người đàn ông ngỡ sâu sắc, tình nghĩa, vì đâu có thể nhanh chóng thay đổi quyết định của mình như thế? Tại sao số phận lại bất công và tàn nhẫn với tôi tới mức này?

Đoạn đường trước mặt của tôi chẳng biết dài ngắn thế nào, nhưng hiện tôi đã kiệt sức, dường như chẳng thể bước tiếp. Nhiều năm không còn đi làm, tuổi tác đã lớn, tôi không thể nào nghĩ đến việc tìm lại việc làm ở chính quê nhà. Chua xót thay, tôi cũng hiểu rằng anh đã tính toán đúng, tôi hận bản thân, tôi giận mình đã trao đi quá nhiều tin yêu và hy vọng, nên giờ không còn biết vin vào đâu để đứng dậy…

(Theo Phunuonline)