- Xưa, chọi gà là một thú chơi dân gian truyền thống trong những ngày hội xuân. Nhưng nay, người ta có thể ngang nhiên biến sới gà thành sới bạc để cá độ, sát phạt nhau giữa “thanh thiên bạch nhật”.

Sới gà bạc triệu tại sân đình

Ngay cạnh sân đình trong lễ hội đầu năm, hàng trăm cái đầu xúm đen, xúm đỏ vây quanh cái sới, nơi có hai chú gà đang hăng máu đánh nhau. Họ đua nhau hô hào, gào hét để xuống tiền, sát phạt, đặt độ trên những chú gà.


Say sưa theo dõi đôi gà chiến.
Thuyết phục mãi, Phú “lì”- một tay chơi gà có tiếng nhiều năm trong nghề ở đất Lập Thạch - Vĩnh Phúc mới cho tôi theo chân đến sới gà nghe nói sát phạt nhau lên đến hàng chục triệu đồng.

Phú hẹn tôi từ trước Tết, đến mùng 9, mùng 10 tháng Giêng ở đình Thạc Trục - Xuân Hòa sẽ có ngày hội chọi gà đầu xuân và còn hứa trước rằng sới chọi hôm ấy sẽ “máu lửa” lắm bởi có nhiều tay chơi máu mặt cá cược.

Hôm đó, 7h sáng, khu vực sân đình Thạc Trục đã đông kín người xem. Xe máy, ô tô đậu la liệt quanh sới gà. Hầu hết, những người có mặt ở đây là những người có máu mặt, ham hố trò đỏ đen.

Trận đấu vào hồi quyết liệt càng thu hút đông đảo người xem...
Có 4 sới đã được quây cẩn thận bằng cọc tre, bạt trên nền đất rộng chừng hơn 20m2. Cạnh đó, khoảng hơn chục chú gà chọi được nhốt mỗi con một lồng. Con rướn cổ dài ngoằng đầy oai vệ, con vỗ cánh đầy uy lực như đang cà khịa nhau, chỉ trực xông vào ẩu đả.

Mấy gã chủ gà cũng đứng, ngồi liên tục, lia mắt đảo trước, đảo sau quan sát những con gà trong lồng để ghép gà cho chính xác, liệu đường mà cá độ.

Theo Phú “lì”, do tính chất “một đi không trở lại” của cuộc chơi nên chuyện thắng thua trong cuộc chơi không còn tùy thuộc 100% vào tài năng của con gà mà tùy thuộc phần lớn vào tài năng người chủ. Lỡ quan sát chưa kĩ gà đối phương độ lớn mà thua thì tay trắng về không cũng là chuyện thường tình.

Sau một hồi đảo mắt, Phú “lì” đã ghép được gà và chuẩn bị bước vào sàn đấu. Gà của gã lâm trận với vị trí cửa trên so với gà của một chủ gà ở Tuyên Quang.

Sau cái bắt tay “10 triệu” của 2 gã chủ gà (trận này độ 10 triệu), hai kẻ chiến kê hung hãn lao vào dùng đủ các ngón đòn nhảy, đá, kiềng, móc hầu để hạ gục đối thủ trong tiếng hô hét ầm ĩ của nhiều người.

Dường như đây là cặp đấu thu hút đông đảo người xem nhất bởi đồn rằng đây là cuộc chạm trán của hai kẻ “bất khả chiến bại”.

Con nào, con nấy, cựa sắc lẹm, nhọn hoắt như mũi dao găm. Đầu nhẵn bóng, đôi mắt lì lợm đầy hiếu chiến.

Gà của Phú “lì” hơn chú gà của gã chủ gà Tuyên Quang 1 lạng nên vào trận ở thế “cửa trên” nên phải chấp 10 phút bịt mỏ như đúng thỏa thuận của sới chọi chuyên nghiệp.

Hăng máu ăn thua

20 phút của hồ đấu thứ nhất đã qua đi, vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, cả hai chú gà vẫn “ăn miếng trả miếng” đều đặn. Người xem càng ngày càng đông, bu kín quanh sới chọi.

Tiếng cổ vũ ầm ĩ, tiếng thét giá để làm “mồi” cá cược cũng vang lên không ngớt. “5 ăn 4, tôi đi gà Phú “lì”! Nào ai bắt không” (5 trăm ăn 4 trăm - cứ theo tỉ lệ mà tính)…

... và cá độ
Tiếng thét giá vừa dứt, nhiều tiếng hô dồn dập đáp trả để bắt mồi. Mỗi khi có một con gà “dính đòn cáo”, sới chọi như nổ tung bởi tiếng hò hét không ngớt, có khí thế cá cược cũng đổi chiều theo.

Đột nhiên, gà của Phú “lì” đá một cú vào mang trái gà đối thủ. Khuôn mặt gã hớn hở, cười sằng sặc hiếu thắng. Sau cú đòn ấy, một kẻ mặt còn phừng phừng hơi rượu, hùng hổ giơ tay thét lớn: “5 triệu ăn 3 triệu! Còn một mồi! Nào!..”.

Chưa ngớt, nhiều tiếng thét lớn khác vang lên: 5 trăm ăn 3 trăm, 1 triệu ăn 5 trăm… Khung cảnh hỗn loạn. Càng về những hồ đấu sau, tiền cá cược lại tăng lên chóng mặt. Gã chủ sới rút tờ giấy ghi tới tấp số tiền đặt cược. Nhẩm tính sơ sơ, số tiền vung ra trong cặp đấu này cũng đã đến vài chục triệu đồng.

Thỉnh thoảng có tiếng gõ mõ trong đình vọng ra nhưng không át nổi tiếng thét giá của lũ con cháu hậu sinh đang bù đầu trong những canh bạc đỏ đen bên ngoài. Ít ai nghĩ rằng đây là một lễ hội chọi gà ngày xuân.

Trong 3, 4 hồ đấu, gà của Phú “lì” luôn ở thế cửa trên với gà của gã chủ Tuyên Quang nhưng càng đánh, gà của Phú “lì” lại dần “đuối” hơn.

Sau hơn 2 tiếng đồng hồ giằng co thi đấu, cả hai kẻ chiến kê đã xõa cánh, cựa đã dính máu toe toét và trên đầu đã nham nhở vết thương.

Nhưng gà của gã chủ Tuyên Quang tỏ ra lì lợm trong khi chịu đòn, bền sức hơn và có lối đánh rất quái. Gà của gã ra đòn chính xác hơn và tỏ ra có rất nhiều kinh nghiệm chinh chiến.

Khuôn mặt Phú “lì” xệ xuống, không còn hả hê như trước. Đôi lông mày chau lại chứa đầy vẻ âu lo. Tiếng hô hét không lúc nào ngớt, hỗn loạn hơn khi con gà “cửa dưới” bật lại.

Thế cược đảo chiều nhanh đến chóng mặt, tiền cược vẫn vung ra theo những cú ra đòn của hai kẻ chiến kê đang lao vào nhau như hai con thiêu thân.

Đột nhiên, khuôn mặt béo xệ của Phú "lì" tối sầm hẳn lại khi ăn đòn cáo hiểm sau cú ăn cựa thẳng vào mắt và đã “câm mang trái” (mù mắt trái). Trận đấu quyết liệt dường như đã ngã ngũ. Nhiều người ngã ngửa vì chóng vánh quá.

Cự hết hồ 7, gà của Phú "lì" như kiệt sức. Gã vẫn bê gà ra rửa nước nóng, nhét vội mấy hạt cơm vào mỏ vẫn còn dính máu của con gà rồi cầm đuôi dựt mạnh mấy cái để cho nó hăng máu vào chiến tiếp theo kiểu “cố đấm ăn xôi”. Nhưng vừa đánh được hơn phút, con gà của gã đã cắm đầu chúi chụi, miệng kêu “quéc…quéc” rồi bỏ chạy.

Trận này khối kẻ trắng tay, vỡ nợ như chơi”- gã chủ gà Tuyên Quang cười sằng sặc đầy hả hê.

Vừa dứt trận đấu, sới chọi hỗn loạn trong cảnh nháo nhào tìm nhau để chia trác tiền cá độ.

Tôi đảo mắt sang mấy sới bên cạnh, hàng trăm cái đầu vẫn túm tụm vào nhau, xúm đen, xúm đỏ xem cặp chiến khác, hô hét cũng chẳng kém phần bạo liệt so với trận đấu vừa kết thúc. Kẻ thắng thì hăng máu lao vào cuộc chơi tiếp. Kẻ thua cay cú gỡ lại.

Chắc rằng trận đấu gà kết thúc, nhiều kẻ hăng máu, tay trắng về không, mất nhà mất cửa, ôm nợ vào thân...

Anh Tuấn