Nó thiết thực vì mình sẽ gặp lại những người bạn 3 năm trung học chung lớp, chung trường. Và, xa xỉ vì bỏ gần hết một ngày mùng 2 Tết ( trong khi Tết chỉ có 3 ngày), đi hàng chục cây số chỉ để ... nhậu!

{keywords}
 

Với cảm giác vừa quen, vừa lạ, cứ ngỡ, những kỷ niệm sẽ được nhắc lại, những thành công được tôn vinh, lấy làm tự hào. Những thất bại, khó khăn hay bất hạnh, cảm nghĩ của mỗi người, được sẽ chia. Nhưn, ai dè, những cái bắt tay gượng gạo, những câu chào hỏi xã giao nhạt nhẽo chen ngang, những câu chuyện riêng của một nhóm vài người, (lâu nay hay gặp ngoài đời hay trên facebook), những cái cụng ly 1,2,3 dzô dzô, hay những câu nói tầm phào, gây cười nhảm được thay thế, lấp đầy, xoá nhoà tất cả.

Ngoại trừ lời phát biểu lý do vắn tắt, khuôn mẫu của lớp trưởng, lời chúc mừng nhạt nhoà của thầy chủ nhiệm, những tấm hình cười tươi chụp chung, để lại chút dấu ấn, thì theo suốt thời gian cuộc gặp, chỉ là những cái cụng ly và hát cho nhau nghe (nhưng cũng không nghe rõ vì hát chay, đàn chay) là niềm vui xuyên suốt, chủ đạo của cuộc gặp.

Lặp đi lặp lại là câu "lâu ngày, cụng ly" chúc mừng, người hát thì hát say mê, thể hiện những điều "lớn lao", bạn nhạc sỹ thì cần mẫn gảy đàn guita với tâm thế " rong chơi", mà hầu như, không ai quan tâm, hay nhắc gì về những mảnh đời thật. Ai ai cũng mang cả thế giới riêng tư, ngồi chờ khi được hỏi, mỉm cười khi chụp hình, những gì mình có chứ không phải những gì mà cuộc gặp cần (chỉ trừ vài người ) vào cuộc gặp chung như những người... ngoài cuộc.

Chờ đợi đến lúc lắng đọng để giao lưu, hỏi han nhau thật khó khăn. Cố gắng lắm, mình mới biết nơi ăn, chốn ở và tình trạng gia đình khoảng 3 người gọi là bạn cũ. Còn cuộc đời mình, cuộc sống mình, chắc không ai biết vì không ai buồn hỏi han, và trôi qua như những mảnh đời khác, trừ một vài người theo dõi trên facebook. Khoảng 5-7 bạn nam nhờ hăng hái, nhiệt tình cụng ly, hết đầu bàn, giữa bàn, đến cuối bàn thì may ra mới hiểu thêm được chút ít.

Đành rằng vui là chính, đành rằng có biết thì cũng không giải quyết được gì cho nhau, nhưng ít ra một khi đã gặp nhau, đã là U50 thì, tất cả vốn liếng qua 27 năm phải tương xứng theo thời gian trải nghiệm, chứ không gặp nhau chỉ để cụng ly, ầu ơ ví dầu, và rồi khi chia tay, thì cũng lờ mờ như lúc chưa gặp, với một thân xác mệt mỏi bia rượu.

Mặc dù rất nhiều lần tự hỏi, sau cuộc gặp, có gì để vui? Có gì để buồn và trăn trở? Vẫn không có được câu trả lời cụ thể, mà chỉ có ám ảnh bởi những câu nói chung chung đại loại như: "rất vui khi được gặp lại"," rất vui khi được hát", "rất vui khi các bạn đi gần đông đủ"... Lẽ ra, chúng ta đã có thể làm tốt hơn, để biến cuộc họp lớp rất thiêng liêng, trở nên gần gũi hơn thì cũng chúng ta lại biến nó thành một cuộc nhậu vô cùng xa xỉ.

Kinh nghiệm rút ra là, chỉ nên họp nhóm, không nên họp lớp.

 Họp lớp là dịp để mỗi người được trở về với thuở học trò hồn nhiên, trong sáng. Tuy nhiên, cũng từ đây, một vài vấn đề không mong muốn đã xảy ra khiến nhiều người rơi vào cảnh dở khóc dở cười. Bạn có câu chuyện nào về chủ đề này muốn kể cho chúng tôi? Xin gửi về địa chỉ email: bandoisong@vietnamnet.vn. Trân trọng cảm ơn!
'Bạn bè đau ốm chả hỏi thăm được thì họp lớp làm gì'

'Bạn bè đau ốm chả hỏi thăm được thì họp lớp làm gì'

Nhiều người cho rằng, họp lớp chỉ là cuộc ăn, nhậu vô bổ nhưng cũng có ý kiến bày tỏ, đây là hoạt động ý nghĩa, đáng được trân trọng.

Độc giả từ email Dungkieuqn2013@gmail.com