Cả 3 người tôi gặp đều nói yêu tôi nhưng khi đã đạt được thứ họ muốn, họ lại bắt đầu lẩn tránh.

Họ cứ vô tình, thà rằng họ nói một câu chia tay có lẽ tâm trạng của tôi đã không như lúc này. Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã có lúc tôi nghĩ mình nên buông xuôi. Tại sao cuối cùng ông trời lại cho tôi gặp anh?

Tôi nhớ cái tuổi thơ của mình, nó nhơ nhớp làm sao. Tôi đã bị mất cái người ta gọi là ''ngàn vàng'' ấy từ khi lên lớp 4. Người cướp đi cái đó của tôi không ai khác là thằng em họ hơn tôi hai tuổi. Khi tôi lớn lên chút nữa, đi đến đâu tôi cũng bị sàm sỡ. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân thật nhơ nhớp. Nhưng tôi lại không đủ can đảm nói cho người lớn nghe mọi chuyện.
Năm 18 tuổi, tôi trải qua mối tình đầu tiên. Anh ngọt ngào ga lăng, tôi sống trong hạnh phúc. Rồi chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra. Đêm đầu tiên anh không thấy tôi có dấu hiệu của sự trong trắng. Tôi biết anh ấy thắc mắc nhưng anh không hỏi. Sau chuyện đó anh vẫn làm tôi có cảm giác hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó ngày càng nhạt dần. Mối tình đầu tiên ấy kéo dài chưa đầy một năm, tôi nuốt nước mắt rời xa anh.

Tôi cố quên anh bằng cách tìm người khác thay thế. Mối tình thứ hai của tôi cũng khiến tôi nguôi ngoai phần nào. Tôi biết tôi có lỗi nhiều lắm. Tôi học cách dành tình cảm cho anh, thôi suy nghĩ về mối tình đầu, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thích rồi yêu anh từ khi nào không hay. Anh không có đầy đủ vật chất nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh. Có khi đi chơi anh không có tiền phải lấy tiền của tôi để chi tiêu.

Thời gian cứ thế trôi tôi và anh chẳng có gì là vượt qua giới hạn cả. Cho đến một ngày anh đòi hỏi, tôi không chấp nhận thì anh giận dỗi hờn trách. Tôi cảm thấy mệt mỏi, anh xin tôi chỉ một lần thôi. Sau một thời gian cuối cùng tôi cũng chấp nhận nhưng một lần của anh mỗi ngày một nhiều hơn. Mỗi lần bên anh như là một cực hình, tôi thấy kinh tởm anh và thấy con người anh thật bẩn thỉu. Tôi trở nên khinh thường anh hơn bao giờ hết. Cho đến một ngày tôi không thể chịu nổi nữa, tôi nói chia tay. Ngày ấy là ngày trong tôi không còn một chút tình cảm gì cho anh nữa. Chỉ còn lại sự khinh thường. Ngày chia tay anh van xin tôi, anh nói anh yêu tôi nhiều nên anh mới thế. Thế là mối tình sau hơn một năm gắn bó chúng tôi cũng chia tay.

Trong vòng hai năm liền trải qua hai mối tình, hạnh phúc thì ít còn cay đắng thì nhiều. Tôi thấy hụt hẫng, nhiều khi tôi muốn mình có đủ dũng khí để tự tử. Tôi muốn chấm dứt cuộc sống tồi tệ này. Tôi học cách sống bất cần, ai muốn đến với tôi tôi cũng bỡn cợt, tôi trở thành cô gái lợi dụng, tôi mặc kệ. Cho đến khi tôi gặp anh, người yêu hiện tại của tôi.

Anh hơn tôi 9 tuổi. Tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở bên anh, không ồn ào anh đến bên tôi thật nhẹ nhàng. Tôi thích cách anh nói chuyện, thích nụ cười của anh. Tôi thích tất cả những gì của anh. Anh là một người đàn ông thành đạt nhưng không phô trương. Ở bên tôi anh không đòi hỏi gì cả ngoài những nụ hôn. Tôi nghi ngờ tình cảm của anh, tôi thấy hoang mang. Từ khi quen anh tôi sống trong nghi ngờ, tôi sợ cái quá khứ của tôi, tôi sợ tình yêu sẽ lại giống như hai lần trước nhưng anh nói nếu không tin vào tình yêu của anh thì em có thể cảm nhận từ từ, thời gian sẽ cho em biết. Thế là tôi lại học cách tin và chấp nhận lời yêu anh. Những ngày bên anh thật hạnh phúc, dần dần tôi cũng cảm nhận được sự chân thành của anh.

Do thời gian học của tôi và thời gian làm việc của anh rất dày nên chúng tôi thường đi chơi rất khuya. Có một hôm đi sinh nhật bạn anh về khuya, anh say xỉn nên nói đi vào nhà nghỉ. Anh hứa sẽ không làm gì, tôi gật đầu đồng ý. Ở bên anh, lần đầu tiên tôi thấy ham muốn trong mình trỗi dậy.

Sau đêm đó tôi và anh nói chuyện ít hơn, tôi cảm nhận được rằng anh ít quan tâm tôi hơn. Khhông còn những tin nhắn hỏi han buổi trưa nữa nhưng anh vẫn nói yêu tôi. Sau hơn hai tuần tôi thấy sự lạnh nhạt ngày càng lớn, anh nhắn tin điện thoại gọi là cho có.

Tôi thấy mình thật ngu ngốc, tôi biết anh đang băn khoăn tại sao tôi không còn trong trắng. Tôi biết anh còn ngại nên chưa dám hỏi thẳng. Ngày trước anh hay hỏi han tôi và mong ngày tôi với anh gặp nhau trong dịp cuối tuần. Anh nói anh muốn cưới tôi khi tôi học xong. Nhưng gần đây tôi thấy đầy những trách nhiệm. Tôi nhắn tin nói chuyện nhưng lúc nào anh cũng gạt đi. Nhưng anh cứ lạnh lùng với tôi như thế thật tôi chịu không nổi. Tôi thấy ngột ngạt quá!

Tôi muốn hét lên rằng tôi yêu anh rất nhiều. Tại sao trong bao nhiêu cô gái theo đuổi anh, anh đã chọn tôi nhưng để rồi hôm nay anh lại làm tôi đau lòng thế này. Có phải tôi xứng đáng nhận hạnh phúc vì tôi đã mất đi trinh trắng? Có phải vì thứ tôi muốn giữ nhưng từ lâu đã không còn nữa rồi. Chẳng lẽ hạnh phúc lại không thể mỉm cười với tôi dù chỉ một lần ư?

Theo Afamily