Lấy nhau gần 6 năm trời, bà không thể sinh con. Bà lúc nào cũng lo lắng về chuyện nối dõi cho ông vì ông mong mỏi một đứa con trai biết nhường nào.

Ông từng nói, nếu như sang năm không thể sinh con thì thôi, hai người sẽ chia tay, đường ai nấy đi để mỗi người có một cuộc sống riêng.

Thế mà bây giờ, hai người đã có một cậu con trai lớn. Con trai thì học giỏi thành đạt, lại vô cùng có hiếu với bố mẹ. Chẳng cần phải nói cũng biết, ông tự hào về con của mình biết bao. Mỗi lần đi đâu ông đều khoe chuyện mình có cậu con trai giỏi giang lại đẹp trai. Hàng xóm láng giềng ban đầu thì khen ngợi ông hết lời nhưng mà dần, thành thói quen, họ cũng chẳng bận tâm tới sự tâng bốc của ông nữa. Họ chán vì cái tính hay khoe của ông. Ai chẳng biết ở cái khu ấy, con ông là giỏi nhất, kiếm được nhiều tiền nhất.

Bây giờ con trai đã ngoài 20 tuổi, có công việc tốt lắm ở trên thành phố. Ông chỉ mong con có được người vợ tử tế, xinh đẹp và tốt bụng, biết đối nhân xử thế thì vợ chồng ông được nhờ. Bao nhiêu lần ông bà cãi cọ nhau, ông lại lôi cái thằng con ra mà mắng bà. Ông bảo, “bà không nhờ tôi thì bà sinh được thằng con ngoan thế à, tôi không biết làm chồng mà tôi lại dạy bảo được đứa con trai thành đạt như bây giờ à?”. Mỗi lần nói đến đó, không hiểu sao về đều im lặng. Chẳng phải bà xúc động khi nghĩ đến con, cũng không phải bà tủi vì ông kể công chăm sóc con giỏi giang… Ông cũng không hiểu nổi. Khi nhắc đến con, ông đều là người thắng. Ông tự đắc lắm vì lại càng nghĩ, con trai là bù hộ mệnh của mình…

{keywords}

Bây giờ con trai đã ngoài 20 tuổi, có công việc tốt lắm ở trên thành phố. (ảnh minh họa)

Một lần, người ở trên thành phố gọi điện về nói con ông bị tai nạn, cần truyền máu, yêu cầu ông bà lên để gặp con và làm thủ tục bệnh viện. Ông sốt sắng lên còn không kịp mang theo đồ đạc. Bà chạy theo ông, cả hai người tất tưởi vì cả nhà có một cậu con trai, lo lắm. Ông hoảng hốt, suốt đường đi ông nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Ông cứ nói bà, bà nói ông, rối hết cả lên.

Đến nơi, ông được gọi vào truyền máu. Thật không thể tin, ông không trùng nhóm máu với con mình. Ông há hốc miệng ngạc nhiên, lúc đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ông còn đi hỏi bác sĩ vì sao vì ông là cha ruột của thằng con mà. Họ cười bảo ông về hỏi lại vợ ông.

Câu chuyện là vậy, sau hôm đó, ông phát hiện bà đã lừa ông, lừa mấy chục năm nay rồi. Mấy chục năm nay ông nuôi hi vọng, ông tự hào về cậu con trai của mình, ông lúc nào cũng nghĩ bà là người vợ tốt, đoan chính, chăm sóc ông và con cực kì tốt. Vậy mà không ngờ bây giờ bà mới lộ chân tướng.

Ông mắng và sỉ nhục và, bà van xin ông và nói trong nước mắt: “Vì ngày đó ông không thể có con, tôi mới phải đi kiếm đứa con ở bên ngoài. Tôi sợ ông vì áp lực không có người nối dõi mà lại tiêu cực nên tôi đành lòng làm thế. Ông tha thứ cho tôi. Thôi thì ông hãy coi như đó là con ruột của mình, đừng nói với nó sự thật này. Chỉ tôi và ông biết cho tới khi lìa đời. Sống như thế này tôi cũng thấy hạnh phúc lắm. Ông làm cha, ông thương nó bao năm nay bây giờ ông nhẫn tâm nhìn nó đau khổ sao? Có gì đâu, nuôi con của người khác mấy chục năm nay nhưng có ai về đòi ông đâu, có ai biết đâu. Hãy tin tưởng ở tôi. Tôi là vì ông, vì gia đình này”.

{keywords}

Ông nuốt nước mắt, chăm sóc con trong viện từng ngày, người lo lắng già nua. Ông khổ tâm lắm nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định đúng. (ảnh minh họa)

Ông định bụng sẽ ly hôn bà, sẽ làm cho ra nhẽ nhưng giờ nghe những lời bà nói, ông thấy lọt tai. Ông cũng nghĩ, trước giờ ông thương con như vậy, bây giờ ông và nó xa nhau, ông sao chịu nổi. Vả lại, ông cũng đâu còn ai nương tựa, thôi thì, bỏ qua mọi chuyện, con nuôi hay con ruột, coi nhau là cha con là được…

Ông nuốt nước mắt, chăm sóc con trong viện từng ngày, người lo lắng già nua. Ông khổ tâm lắm nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định đúng. Thật lạ, kể từ đó, gia đình ông hạnh phúc hơn, đầm ấm hơn, đặc biệt, ông và bà lại yêu thương nhau hơn trước, có lẽ vì họ hiểu nỗi khổ tâm của cả hai, và ông cũng thầm cảm ơn bà vì đã nghĩ cho ông. Sự thực là, mấy chục năm rồi, ông chẳng thể cho bà một đứa con. Bà chấp nhận sống cùng ông, mang cho ông một đứa con ngoan như vậy, lẽ ra ông phải cám ơn bà mới phải…

(Theo Khám phá)