Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Bố mẹ tôi chỉ có 2 người con trai. Khi tôi lên lớp 3, anh trai lên lớp 12, bố tôi qua đời vì bạo bệnh. Một mình mẹ làm lụng vất vả để nuôi anh em tôi.

Thời điểm đó mẹ đã ngoài 50 tuổi, ngày ngày bán rau ở chợ để có tiền cho chúng tôi ăn học. Khoảng 2 năm sau ngày bố mất, mẹ cũng ra đi vì bệnh ung thư.

Suốt những năm sau đó, tôi được anh trai nuôi dưỡng. Vì hoàn cảnh khó khăn, anh chỉ học xong lớp 12 rồi đi làm. Tôi thương anh, cũng muốn học cho nhanh để sớm đi làm, nhưng anh không đồng ý.

Anh bảo tôi cố gắng học tập, anh muốn thấy tôi tốt nghiệp đại học, thành công trong tương lai. 

Anh làm lụng vất vả, gia đình không có điều kiện nên khó lấy vợ. Qua lời giới thiệu của vài người, anh gặp được cô gái có hoàn cảnh tương tự. Chị là con một, bố mẹ chị mất sớm. Chị sống nương tựa vào bà ngoại.

chidau.jpg
Ảnh minh hoạ: P.X

Từ khi anh kết hôn, gia đình tôi ấm cúng hơn vì có bàn tay của người phụ nữ. Chị dâu vốn là thợ may, nhưng sau khi sinh em bé, chị xin nghỉ vì sức khoẻ kém. Anh tôi vẫn đi làm kiếm tiền như trước đây, vừa nuôi gia đình vừa lo tiền cho tôi đi học.

Biết hoàn cảnh của anh em tôi, lại thấy tôi ham học nên chưa khi nào tôi thấy chị phàn nàn về khoản tiền anh đưa cho tôi. Thậm chí, chị rất thương tôi. Biết tôi học tập vất vả, nên lần nào tôi về nhà, chị cũng nấu cho nhiều món ăn ngon.

Chị dâu còn cẩn thận gói cho nhiều đồ ăn mang theo lên thành phố để tôi không tốn tiền đi chợ.

Tôi được anh chị nuôi lớn và cho ăn học không thua kém gì bạn bè cùng trang lứa. Thậm chí, tôi thi đại học 2 lần mới đỗ, anh trai cũng không phàn nàn điều gì. Tôi nhớ lúc tôi thi trượt, anh chỉ nói: "Không phải lo, học lại cho kỹ rồi năm sau thi tiếp".

Tuy nhiên, một biến cố bất ngờ xảy ra. Khi tôi đang học đại học năm thứ 2, anh trai đột ngột qua đời. Anh đang làm ở công trường thì ngất xỉu. Sự ra đi của anh trai là một cú sốc lớn với tôi. Tôi quyết định bỏ học giữa chừng.

Được một thời gian thì chị dâu biết chuyện, chị không hề mắng mỏ tôi điều gì. Nhưng lời chị nói với tôi khi đó, cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ.

"Mong muốn lớn nhất của anh trai em là nhìn thấy em có bằng đại học, xin được việc làm tốt, thành công trong tương lai. Giờ anh qua đời đột ngột, chị sẽ thay anh thực hiện tâm nguyện đó.

Bằng bất cứ giá nào chị cũng nuôi em ăn học. Đừng làm anh chị thất vọng. Chị tin em sẽ thành công", chị nói. 

Tôi không còn cách nào khác, ngoài việc quay trở lại trường học. Tôi vừa học vừa kiếm chỗ làm thêm để giảm áp lực kinh tế cho chị dâu. Ngày tôi tốt nghiệp đại học, chị dâu dẫn cháu lên thành phố để chia vui cùng.

Để có cơ hội và thu nhập tốt hơn trong tương lai, tôi quyết định học lên thạc sĩ. Tôi không ngờ chị dâu rất ủng hộ. Chị còn gửi tiền cho tôi mỗi tháng để tôi yên tâm đi học.

Song song với đó, chị đưa cháu về quê ngoại, xây căn nhà nhỏ để ở. 

Tôi cũng ít về thăm chị. Phần vì đường sá xa xôi, phần vì chi phí đi lại tốn kém. Với lại tôi nghĩ, gọi điện thoại hỏi thăm tình hình chị ở nhà là được rồi. Nếu tôi về nhiều, mọi người thấy cảnh chị dâu, em chồng lại lời ra tiếng vào không hay. Nhưng chính suy nghĩ này khiến tôi trở thành người vô tâm, không biết chuyện chị dâu bị tai nạn.

Đó là một sáng chị đi chợ đầu mối lấy hàng, chị bị ô tô đi ngược chiều tông trúng. Chị bị thương rất nặng đến mức phải cắt cụt 2 chân. Không muốn làm tôi phân tâm, chị dâu đã cấm mọi người kể cho tôi nghe tình hình ở quê nhà.

Sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ, tôi tìm được việc tốt ở một công ty lớn, có mức lương cao. Khi nhận được tháng lương đầu tiên, tôi vui mừng muốn chia sẻ niềm vui với người thân. Tôi quyết định đặt vé về quê, tạo bất ngờ cho chị và cháu.

Trở về sau 2 năm, khi mở cổng bước vào nhà, tôi bàng hoàng nhìn thấy chị dâu ngồi trên xe lăn. Tôi không kìm được nước mắt.

Chị mới hơn 35 tuổi nhưng mái tóc đã bạc nhiều, khuôn mặt gầy gò, đầy vết chân chim. Dẫu vậy, lúc đó, chị mỉm cười và nói: "Không sao đâu em. Mọi chuyện đã qua cả rồi".

Tôi chỉ biết trách bản thân quá vô tâm, mải chuyện bên ngoài mà quên đi những người thân yêu. Tôi tự nhủ cố kiếm tiền để gửi về nhà và giúp chị nuôi cháu ăn học nên người như anh chị từng chăm sóc tôi.

Độc giả Quang Thanh