Trước khi đến với MU Online, tôi chết mê mệt với những Contra, Mario… các kiểu. Xóm nhỏ lúc đó có mấy bàn game “bốn nút” kiểu Konami, Niltendo đã là oách lắm, không kiếm đâu ra một sợi cáp Internet. Rồi sau đợt sốt đất, chú Hường cuối xóm lôi đâu về một dàn máy cáu cạnh, loại dial-up thì phải, chứ không được ADSL, cáp quang như giờ. Mấy bàn “bốn nút” ế hẳn. Thằng bạn cùng lớp bảo giờ chơi mấy thứ đó quê lắm. Đi theo tao. Nó chính là “bà mai” đưa tôi vào thế giới của MU huyền thoại. Thời đấy chỉ có những Dark Knight, Elf, Dark Wizard chứ chưa đa dạng như sau này. Mục tiêu chỉ là săn quái, luyện skill, đập đồ để đánh thắng người khác. Đơn giản thế thôi nhưng háo hức cực độ khi đăng nhập.
Sau vài ngày được chỉ dẫn, tôi thành thục rất nhanh và bắt đầu đắm chìm vào MU. Đúng là cái gì đã thích thì học rất nhanh. Đầu óc tôi tràn ngập những tiếng chaos rơi, tưởng tượng đến đồ xanh rớt ra. Đêm ngủ cũng mơ thấy những bộ cánh hay khung hình trong Blood Castle, Devil Square… Tờ mờ sáng đã thức dậy đi học. Mẹ rất lấy làm lạ. Có khi tiệm vẫn chưa mở, bọn tôi gõ cồng cộc vào cửa gọi ông chủ dậy. Hồi đó mỗi ngày được phát 3000 đồng ăn sáng. Từ ngày vào “giang hồ”, MU trở thành món điểm tâm không thể thiếu. Đói kém chẳng nghĩa lý gì nữa. Câu chuyện trong giờ ra chơi chỉ quanh quẩn cách đập đồ, vũ khí sát thương, các guide v..v. Tôi vẽ chi chit những bộ cánh, kiếm rồng hoành tráng vào vở. Ngồi trong lớp ngắm cho đỡ…ghiền.
MU có sức hút kinh khủng với món đặc sản “cắm chuột”. Thời đó làm gì có auto, cắm chuột là cách tốt nhất để tăng level. Tôi lên hẳn kế hoạch chọn địa bàn nhiều quái, trang bị đầy đủ máu và vũ khí xong yên tâm đợi thành quả. Atlans là bãi cắm là tốt nhất. Quái nhiều và không quá mạnh, lại tránh được mấy đứa khác PK trong khi train. Những đêm cắm chuột đầy kỷ niệm lại ùa về. Nhớ cảm giác vui sướng khi nhặt được đồ, và thẫn thờ khi quái bao vây tiễn mình về Lorencia từ khi nào.
(ảnh minh họa)
Tôi thuộc làu những âm thanh mê hoặc của MU. Nhất là những lúc đeo headphone, vặn max volume nghe “Ting Ting”, thứ âm thanh trong vắt mà những ai chơi MU không thể quên khi ngọc rơi. Nhớ cả cảm giác hồi hộp thót tim lúc “đập đồ”. Lần đầu “làm chuyện ấy”, không đủ can đảm để nhìn tôi đã…tắt luôn màn hình.
10 năm trôi qua, tôi vẫn mường tượng rõ nét sự tấp nập ở phiên chợ Lorencia vì đồ họa bắt mắt chứ không đơn điệu như game “bốn nút”. Những bộ cánh sặc sỡ, những bộ đồ full, đồ Excellent…đầy hấp dẫn.
MU hấp dẫn vì kịch bản không khô khan, nội dung không cố định mà sinh động vì dưa trên trải nghiệm thực tế và khả năng nhập vai của người chơi. Tuổi thơ dữ dội bên bàn phím bắt đầu khi một giờ game rất nhanh mà cơn mê thì tròn 24 tiếng. Tôi bắt đầu cần tiền mua thẻ. Tôi bảo mẹ dạo này rất hay đói. Buổi sáng 3000 xôi chẳng bõ bèn gì, ra chơi không có ly kem hay ít trái cây ăn vui miệng thấy thua kém bạn bè. Mẹ thấy thằng con đang tuổi lớn thèm ăn thì thương lắm. Tôi có hẳn 10 ngàn đồng mỗi sáng. Đám bạn game của tôi cũng thế, bỗng “thèm ăn” một cách bất thường.
Sau một thời gian tôi đã có được cái acc tàm tạm RS 30 lần đồ Full RX + 11 w2 Full 11 + 2 kiếm rồng pedan Full 11. Tất nhiên, tôi bị chúng nó chê “cùi bắp”. PK lần nào thua lần đó. Nỗi tủi hổ ập xuống rất nhanh nhưng quyết tâm sở hữu hàng khủng thì lên vun vút. Chúng nó bảo muốn có đồ tốt phải có tiền. Năm cuối cấp rồi phải học thêm nhiều lắm, đi học lại xa cuốc bộ rất mệt. Tôi liệt kê ra nào Toán-Lý-Hóa-Anh Văn. Mẹ thấy con trai chí thú học hành thì vui hẳn: “cứ học hành cho đàng hoàng, mẹ không tiếc, không phải phụ mẹ gì hết”. Tôi yên tâm “đi học” nguyên ngày, ăn trưa luôn ở quán net, lại có thêm cái xe đạp. Với số tiền “học thêm” rủng rỉnh, tôi nướng cả vào game và có khá nhiều đồ “khủng”. Bọn bạn nể lắm.
Đang hay thì đứt dây đàn, tôi tá hỏa trước màn hình…trống trơn, đỏ lòm vì đứa nào đó hack mất sạch. Một cảm giác giận dữ, cay cú và nuối tiếc như thế tôi chưa bao giờ quên. Thất thểu đạp xe về nhà, mẹ tôi ra đón bằng…2 cái bạt tai nảy lửa. Chuyện là cô giáo dạy Anh văn gặp mẹ ở chợ. Bà hớn hở hỏi thăm “tình hình học hành của cháu nó” và suýt ngất xỉu khi biết cô… không tổ chức lớp học thêm nào cả.
Điên tiết, mẹ tới thẳng nhà giáo viên Toán, Lý, Hóa và sự thật là thằng con giời đánh chưa đến đó bao giờ. Đó là một buổi tối kinh hoàng, bà lật hết sách vở và sổ điểm của tôi ra xem. Nước mắt bà vắn dài theo những con điểm 2,3 đỏ chót kèm lời phê không thể nào tệ hơn. Mông tôi hằn toàn “lươn” từ thanh gỗ chống cửa sổ in vào.
Ông thầy chủ nhiệm “bồi” thêm nhát chí tử thông báo tôi thường xuyên cúp tiết chơi game. Ông ngã ngửa biết rằng những “chú”, “bác”, “cậu” đến gặp trong những lần bị mời phụ huynh toàn là mấy tay…xe ôm do tôi thuê. Tôi từ học khá xuống hẳn yếu, sụt đến mấy ký, mặt mày xanh xao dù vẫn xin tiền ăn đều đặn, chưa kể tuần nào cũng…”lủng lốp xe” hay “mua sách tham khảo”. Sự tệ hại đến liên tiếp như con đê yếu đuối trước cơn lũ dữ, vá chỗ này thủng chỗ khác.
Mẹ cấm tiệt tôi ra khỏi nhà sau giờ học. Khẩu phần sáng “bình ổn” trở lại 3000 đồng. Nhất là cấm tiệt bén mảng đến quán net. Điều đó với tôi kinh khủng hơn tất cả thứ đòn roi đe dọa. Nhưng không chơi “chính ngạch” thì chuyển sang “tiểu ngạch”. Chỉ có MU mới hiểu tôi đang sốt ruột ra sao. Bao nhiêu đồ đang chờ “up”. Nghe đám bạn bảo mới ra map mới rất đẹp, ngọc rớt ra khá nhiều, rồi thì up tháp tinh luyện, mua kiếm rồng blue v..v. Tôi như sôi lên! Nhưng tiền đâu ra mà chơi.
Tôi càng cay đắng với ông chủ quán từng vỗ vai: “tao với mày là bà con gần, tao vai chú. Cứ chơi tao cho thiếu”. Tôi chăm chỉ đến thăm nhà ngoại nhiều hơn và quy đổi… đàn gà nhà ngoại thành MU, trung gian là mấy quán ăn. Sau lần mất con gà thứ 4, tôi bị phát hiện và khóc như mưa khi mẹ dọa sẽ dẫn ra Công an xã cho..đi tù.
Năm đó tôi đậu tốt nghiệp. Thầy chủ nhiệm dạy Toán đến thăm nhà, nói với mẹ tôi: “em nó thích game, tôi sẽ…dạy!!! Muốn biết game thì phải biết cái máy tính ra sao đã”. Kể từ hôm đó, tôi đến nhà thầy học vi tính. Sau giờ học, đám “con nghiện” được thoải mái chơi giải trí một giờ. Mỗi đứa lại nêu ý tưởng về một loại game muốn sáng tạo để thầy…chấm điểm. Sự nghiêm khắc của ông thầy giúp chúng tôi dần lấy lại sức học và phát hiện ra cả một thế giới kỳ diệu trong chiếc computer kia chứ không chỉ có game. Con đường đến với thế giới IT của tôi khởi đầu từ đó và tôi đã tốt nghiệp ĐH chuyên ngành máy tính.
Nhìn ông sếp cáu gắt với thằng con trai cũng mê MU, tự nhiên những kỷ niệm ngày xưa ùa về. Tôi thấy lại mình trong nó. Một thế giới dữ dội nhưng đầy bài học. Tôi tiếc ngẩn ngơ khi MU đóng cửa. Game không xấu, tôi vẫn dứt khoát quan niệm như vậy…Nhưng nó cần một sự “cầm cương bản lĩnh” và đầy yêu thương của người lớn, để những đứa trẻ không lớn lên trong ảo giác.
Website: http://mu.gate.vn/hoiucmu
Fanpage: https://goo.gl/60UJFG
BI VI