Viết những dòng này, xin các độc giả cho tôi giấu tên bởi tôi quá xấu hổ. Tôi cũng không dám chia sẻ với ai nên đành nhờ mọi người cho tôi giải pháp.
Tôi kết hôn được 14 năm nay. Hai vợ chồng có con trai 13 tuổi và con gái 5 tuổi.
Chồng tôi là người đàn ông giỏi giang, thành đạt nên điều kiện kinh tế gia đình tôi khá tốt. Chúng tôi đang sống tại một chung cư cao cấp. Hai con tôi đều được học trường quốc tế với mức học phí không hề thấp.
Các con đến trường còn được lái xe riêng của chồng tôi đưa đón. Không chỉ vậy, do cuộc sống dư giả nên vợ chồng tôi rất chú trọng đầu tư cho con.
Chồng tôi mải làm ăn bên ngoài nên anh khuyên tôi nghỉ việc để lo chuyện cơm nước và chăm nom 2 con. Anh nói, ngày xưa gia đình khó khăn nên nay anh muốn các con anh không phải khổ cực như bố mẹ.
Ngoài việc học, việc ăn uống, vui chơi giải trí cho các con chúng tôi đều rất chú trọng. Dĩ nhiên các con - đặc biệt là con trai lớn, không thiếu một thứ gì.
Những năm trước, cháu đều rất ngoan. Dù học lực không quá xuất sắc nhưng cháu khá chăm chỉ và có kết quả tốt. Các thầy cô giáo luôn dành lời khen cho cháu khiến chúng tôi vô cùng hài lòng.
Vậy mà thời gian gần đây, cháu thường cãi lại lời mẹ. Mỗi lần tôi nói, cháu đều to tiếng: “Mẹ biết gì mà nói”.
Tôi ngầm hiểu rằng, cháu chê tôi không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, không kiếm ra tiền nên không có tiếng nói trong nhà.
Nhưng đó chưa phải là điểm khiến tôi lo lắng nhất. Gần đây, tôi phát hiện cháu có tính ăn cắp vặt.
Ban đầu là một số đồ dùng học tập ở lớp. Thấy cháu như vậy tôi còn nghĩ do cháu cầm nhầm vì chúng tôi không để cháu thiếu thứ gì.
Nhưng tần suất cháu lấy những đồ của người khác về nhà ngày một nhiều hơn. Từ những vật dụng nhỏ, cháu đã lấy cả đồng hồ của người bạn ngồi cạnh.
Phát hiện vụ việc, tôi bắt cháu lên trả lại cho bạn. Khi nói chuyện, cháu không chịu thừa nhận mà chỉ cho rằng: “Con thích nên mượn về vài hôm, sau đó đem trả”.
Có lần, gia đình tôi sang nhà người bạn làm ăn lâu năm của chồng tôi để ăn tối. Mọi chuyện đều rất vui vẻ cho đến khi về nhà, tôi phát hiện con trai tôi cầm theo 1 lọ nước hoa. Tôi tra hỏi, con tôi mới thừa nhận đã lấy cắp lọ nước hoa trên phòng vợ của bạn chồng tôi.
Tôi vô cùng bàng hoàng, không hiểu con trai tôi cần nước hoa làm gì. Để tránh làm con mất mặt, tôi đã gọi điện cho gia đình người bạn và nói dối rằng, con gái tôi (5 tuổi) lúc vào phòng nghịch đã sơ ý cầm về. Sau đó tôi đích thân sang mang trả.
Lần này, tôi rất giận, yêu cầu cháu làm bản kiểm điểm với mẹ và hứa không tái phạm.
Chuyện này tôi chỉ giải quyết giữa 2 mẹ con vì nếu để chồng tôi biết, anh sẽ làm um lên. Anh nóng tính chắc chắn sẽ cho cháu một trận và cũng trách móc tôi "chỉ có ở nhà chăm con mà không nổi".
Tưởng như sau vụ đấy cháu đã biết rút bài học kinh nghiệm cho mình vậy mà mới đây nhất, cô giáo lại mời tôi đến trường. Cô giáo chia sẻ rằng, ở lớp xảy ra một số vụ mất cắp. Cô không dám khẳng định nhưng có bạn tố cáo với cô rằng có thể là con trai tôi lấy.
Vì vậy cô muốn mời tôi đến để nói chuyện. Nếu đúng, gia đình và nhà trường cùng hợp tác để khắc phục thói xấu của cháu.
Tôi về, lên phòng riêng để nói chuyện cùng con trai. Cháu phủ nhận hoàn toàn. Không chỉ vậy, cháu còn lớn tiếng trách tôi là mẹ mà không bênh vực, lại nghi ngờ con mình khi không có bằng chứng.
Trước sự việc, tôi vô cùng đau lòng. Tôi không dám làm to chuyện vì sợ cháu tự ái và làm chuyện dại dột nhưng nếu bao che cho cháu mãi, làm sao con tôi bỏ được tính xấu đó?
Xin độc giả cho tôi lời khuyên!
Nhà nghèo, bạn gái đòi đám cưới hoành tráng để ‘mát mặt’ với hàng xóm
Em nói rằng, trước khi kết hôn, em không đòi hỏi tôi phải có nhà, xe ở thủ đô nhưng đám cưới không được xuề xòa để hàng xóm khỏi chê cười.
Độc giả giấu tên