Đó là 2 tiếng đồng hồ tôi bị tra tấn bởi sức tưởng tượng của một người phụ nữ đang ghen và bị tổn thương. Tôi tưởng tượng họ làm tình, âu yếm, giả cợt với nhau.

Gần đây chồng tôi hay ra khỏi nhà bất chợt, về nhà muộn. Tiền lương anh vẫn đưa đủ nhưng thỉnh thoảng cũng xin lại vợ khoản này khoản nọ. Tôi là người nhạy cảm nhưng bình tĩnh, tôi đoán anh đang có người nào khác nhưng vẫn im lặng chưa vội nói gì.

Chồng tôi là người rất có trách nhiệm và tình nghĩa nên khi anh bắt đầu thay đổi, tôi sụp đổ nhưng chỉ len lén khóc một mình. Tôi không muốn hung hãn bày binh bố trận để bắt quả tang anh ngoại tình. Vì tôi biết mắt không thấy thì tim không đau. Hơn nữa, tôi không mong chờ cái ngày cả hai cùng chơi bài ngửa để rồi phải ly hôn.

Tôi âm thầm sống bằng niềm tin giả dối rằng tôi tốt lên thì chồng sẽ dần thay đổi. Nhưng 4 tháng trôi qua, anh vẫn không thay đổi, thậm chí còn ra ngoài vào lúc nửa đêm sau khi nhận điện thoại.

Rồi một vài chuyện xảy đến khiến tôi không thể im lặng được nữa.

Tôi thường lọc bớt những áo quần không dùng đến nữa và cho vào hộc tủ riêng ở nhà kho. Nhân có người đi quyên góp đồ dùng để làm từ thiện, tôi định tìm lại để cho thì không tìm thấy một vài bộ váy. Tôi giữ gìn áo quần rất kĩ và nhớ rất rõ mình có những gì nên tôi rất băn khoăn.

{keywords}

Rồi một vài chuyện xảy đến khiến tôi không thể im lặng được nữa. (Ảnh minh họa)

Rồi một chuyện khác. 10 giờ đêm, chồng đi đâu vẫn chưa về. Một cô bạn tôi nhắn tin: “Bà có thai thèm ăn à, sao lại bắt chồng đi mua cháo giữa đêm khuya khoắt thế này?”.

Tôi nằm nhà chờ đợi, lòng vừa vui vừa lo. Vui vì chồng quan tâm đến mình, lo vì sao tự dưng anh lại đột ngột quan tâm như thế. Gần 12 giờ, chồng mới về, không thấy cháo đâu. Tôi hụt hẫng nghẹn ngào nằm quay lưng giả vờ ngủ. Thì ra người có phước ăn bát cháo đêm đấy không phải là tôi.

Tôi quyết tâm âm thầm theo dõi chồng từ đó. Tôi tự nhủ nếu đã đau khổ thì cũng phải đau khổ có ngọn ngành, không thể cứ mãi nằm nhà mà chờ đợi con dao vô hình có thể đâm vào tim mình bất cứ lúc nào.

5 giờ chiều vừa tan làm, anh vội vàng phóng xe ra khỏi cổng cơ quan. Phố xa đông đúc vậy mà anh cứ liều mạng luồn lách để chạy như thể đang rất sốt ruột. Tôi chạy sau, vừa cố giữ khoảng cách vừa cố để bình tĩnh mà mắt cứ nhòe nước. Tôi lạc tay lái rồi ngã xe, lúc được người đi đường đỡ dậy thì đã mất dấu anh.

Bị ngã cộng với chấn động tâm lý, tôi suy nhược cơ thể phải nằm viện 3 ngày. Ba ngày đó chồng lo lắng lắm nhưng không túc trực luôn mà vẫn bỏ đi ra ngoài khiến tôi càng đau khổ.

Sau ốm, tôi quyết tâm tìm đến nhà người thứ 3 ấy. Một căn nhà nhỏ bình thường nằm trong hẻm, tôi thấy chồng đi vào đó đến 2 tiếng sau mới trở ra. Đó là 2 tiếng đồng hồ tôi bị tra tấn bởi sức tưởng tượng của một người phụ nữ đang ghen và bị tổn thương. Tôi tưởng tượng họ làm tình, âu yếm, giả cợt với nhau.

15 phút sau khi chồng ra khỏi căn nhà đó, tôi mới run rẩy bước đến gõ cửa. Tôi đã không định đánh ghen, tôi chỉ muốn biết người đó là ai và vì sao lại cướp mất chồng tôi. Tôi vừa gõ cửa thì bên trong đã reo lên: “Anh lại quên đồ gì à?” rồi cửa bật ra.

Dù có trí óc giàu tưởng tượng nhất, dù trong cơn ác mộng tồi tệ nhất, tôi vẫn không hình dung ra được người mà chồng tôi ngoại tình lại là người tình đầu của chồng. Nhưng tôi gần như không nhận ra cô ấy vì cô ấy rất gầy, mặt héo quắt và còn ngồi xe lăn. Cô ấy còn đang mặc trên người bộ váy của tôi. Đáng lý ra tôi phải lao vào cấu xé con người ấy nhưng tôi nhận ra cô ta còn không có khả năng tự vệ nữa.

Tôi rụng rời tay chân, bước lùi trong vô thức mà không dám thốt lên lời nào. Cô ấy cũng nhìn tôi thảng thốt rồi cả hai cùng òa khóc, mỗi người một lý do, một tâm trạng.

{keywords}

Tôi vẫn giận chồng vì anh có người phụ nữ khác, nhưng tôi lại nể chồng vì anh là người tình nghĩa. (Ảnh minh họa)

Khi bình tĩnh lại, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau như những người bạn gái lâu năm.

Cô ấy đã từng lấy chồng, sinh con nhưng bị biến chứng trong quá trình sinh nở. Cô ấy bị sốc thuốc giảm đau dẫn đến hệ quả tê liệt hai chân cho đến tận bây giờ vẫn không chạy chữa được. Con cô ấy thì chết trước khi đầy năm.

Hiện cô ấy đang sống với mẹ nhưng mẹ cô ấy lúc khỏe mạnh lúc đau ốm nên cô ấy vẫn phải ở một mình và tự lo cho bản thân. Chồng tôi và cô ấy cũng chỉ mới gặp lại vài tháng nay, đúng khoảng thời gian mà tôi nhận ra chồng thay đổi.

Cô ấy mong tôi tha thứ và bảo không có ý định giành chồng, chỉ là vì chồng tôi thương hại cô ấy. Không hiểu sao lúc đấy tôi không ghen mà ngược lại còn thấy chút nào nhẹ nhõm và thương hại cô ấy.

Tình thế bây giờ thật sự nan giải mọi người ạ. Tôi vẫn giận chồng vì anh có người phụ nữ khác, nhưng tôi lại nể chồng vì anh là người tình nghĩa, đồng thời thấy mình nên đóng góp chút gì cho người tình của chồng. Song sự bao dung của tôi đang phải chiến đấu với cảm giác ghen tuông ích kỷ. Tôi trăn trở không biết phải nói gì làm gì lúc này.

Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.

(Theo Trí thức trẻ)