Khoảnh khắc đó là cảm giác kinh hoàng của một người đang thênh thang sải bước thì trượt chân xuống vực sâu không thể tránh khỏi cái chết. Ánh mắt ươn ướt đầy ai oán của chồng và tiếng gọi mẹ ngây thơ của con tôi ngày đó trở thành một nhát dao chí mạng vào tim tôi khi lạc lối.

Chào mọi người!

Mấy hôm nay, không ngày nào đi làm tôi lại không tranh thủ những lúc không phải làm việc ở cơ quan để vào xem lại bài viết của chồng mình: "Tối hôm vợ vào nhà nghỉ, tôi chở con đến đợi vợ bên kia đường"!. Thực lòng, tôi xin cám ơn mọi người đã ủng hộ tâm sự của chồng tôi.

Song tôi thấy có rất nhiều comment cho rằng, chồng tôi là người đàn ông không có thật trên đời. Hoặc nếu có cũng là người không hâm dở thì cũng quá thâm nho, quá nguy hiểm ... và nhiều từ "quá" mà bạn đọc gán cho.

Tôi chưa có ý sẽ viết tiếp chuyện nhà mình lên đây. Bởi nếu tiếp tục im lặng thì câu chuyện này sẽ dần lắng xuống. Nhưng nếu bị mọi người nói vậy thì thật oan uổng cho chồng tôi.

Các bạn biết không, để tôi thừa nhận tội lỗi và khích lệ chồng chia sẻ nó với mọi người không phải là điều dễ dàng. Song tôi rất muốn người vợ nào cũng có một ông chồng tuyệt vời như chồng tôi. Tôi cũng muốn, những người đàn ông khác nhìn vào chồng tôi và có thể học tập ở anh ấy một tính cách nào đó. Bởi thực sự, chồng tôi là người đàn ông rất đáng quý và đáng trân trọng.

Do đó, tôi đã từng dũng cảm và hôm nay sẽ lại tiếp tục dũng cảm thêm một lần nữa để giãi bày và chia sẻ nốt với mọi người câu chuyện ngoại tình và thoát ra khỏi sự lạc lối này từ phía bản thân tôi với tư cách là vợ của anh N.S.

Trước hết, xin tự thú, tôi là một người phụ nữ may mắn khi sinh ra đã là tiểu thư. Lúc lớn lên lại lấy được một người chồng toàn vẹn và yêu vợ. Tình yêu sâu sắc chung thủy và bản tính đỏng đảnh đó là một phần nguyên nhân đưa đẩy tôi đến tội lỗi ngoại tình mà chồng tôi vừa kể.

Vì anh quá yêu thương và luôn thể hiện rõ sẽ sẵn sàng hi sinh tất cả vì vợ nên tôi nhanh chóng có cảm giác nhàm chán. Còn tôi, lại muốn mình là chủ nhân nắm giữ trái tim của nhiều người đàn ông, thích được họ chinh phục và trải nghiệm cảm giác ngọt ngào lúc mới yêu.

Sinh xong, tôi có cảm giác hụt hẫng vì mình sắp “hết thời”, sẽ không còn được đàn ông săn đón khao khát. Bản năng đó trỗi dậy buộc tôi phải yêu cuồng yêu vội một ai khác ngoài chồng để chứng tỏ bản thân vẫn còn “có giá”.

Tôi biết chồng biết tôi đang ngoại tình tư tưởng. Mỗi lúc cáu gắt và trông thấy gương mặt ủ ê lẫn hoang mang của chồng, tôi thấy mình thật tồi tệ. Nhưng tôi vẫn cứ không hài lòng, vẫn trách chồng vì sao không khơi được ngọn lửa tình yêu trong tôi như trước đây? Vì sao chồng cứ nhẫn nhịn, chiều chuộng để làm tôi phát ngấy?

Đó là hội chứng sướng quá hóa cuồng đó các bạn ạ. Nhưng lúc đó tôi đã có ý nghĩ ngộ nghĩnh “Sống trong biệt thự thì còn ước có biệt thự làm gì nữa? Nên cho dù đổi gió sang nhà tranh hay nhà ngói cũng đều rất thú vị”.

Nhưng tôi vẫn là một phụ nữ lý trí, tôi biết những kẻ ngoại tình thường không có kết thúc tốt đẹp. Tôi chinh phục được một người đàn ông khác ngoài chồng cũng đã tự cảm thấy thỏa mãn được đôi phần. Thế nên tôi bắt đầu có ý định dừng lại. Mỗi lúc gặp gỡ người kia tôi đều có ý nghĩ “đây là lần cuối cùng”.

{keywords}
Ảnh minh họa

Tình cảm có thể kết thúc nhanh nhưng nhục dục không thể nói dứt là dứt được. Chỉ mới quan hệ vài lần, tất cả đều còn mới mẻ, thế nên “lần cuối” nào của tôi cũng thú vị để rồi ngập trong day dứt ân hận.

Đến “lần cuối thứ tư” thì chồng tôi bất ngờ chở con đến đón trước nhà nghỉ. Khoảnh khắc đó là cảm giác kinh hoàng của một người đang thênh thang sải bước thì trượt chân xuống vực sâu không thể tránh khỏi cái chết. Ánh mắt ươn ướt đầy ai oán của chồng và tiếng gọi mẹ ngây thơ của con tôi ngày đó trở thành một nhát dao chí mạng vào tim tôi.

Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi đã nghĩ đến kết cục ly hôn nhưng không cảm thấy sợ. Cái làm tôi sợ là tình yêu của chồng sẽ sụp đổ và những ngày đối mặt về sau. Lúc đó tôi muốn chết, chết để khỏi phải chịu sự nhục nhã và nỗi đau do chính mình gây ra. Và như chồng tôi đã nói, tôi chưa một lần dám mở miệng xin tha thứ.

Bao nhiêu hình ảnh ngọt ngào và hạnh phúc của gia đình lướt nhanh trong đầu tôi. Sao tôi lại coi thường hạnh phúc và sự hiện diện của chồng mỗi ngày? Sao tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày không còn chồng ở bên? Sao tôi lại ngu ngốc không lường trước được cảm giác bị ném ra khỏi “biệt thự” đó sẽ bất hạnh đến nhường nào? Đứng giữa ranh giới mong manh giữa “mất” - “được”, tôi ngộ ra được trên đời không gì ngu xuẩn hơn bằng thử thách lòng kiên nhẫn và vị tha của người khác.

Nhiều bạn bảo chồng tôi “thâm nho, đáng sợ”. Ngay cả tôi cũng thừa nhận đó là một sự trừng phạt đầy trí thức nhưng không hề dễ chịu. Song, đó lại chính là tính cách của chồng tôi. Anh ấy là một người nhẹ nhàng sâu cay, làm bất cứ điều gì cũng rất kín kẽ đầy chất quân tử.

Nhưng không như mọi người nói, chồng tôi không làm thế để trói vợ, buộc vợ phải có mặc cảm suốt đời. Anh ấy làm thế vì chưa bao giờ đánh tôi dù chỉ là một cái tát suốt những năm tháng chồng vợ.

Tôi có tội nhưng vẫn còn chút tự ái, chồng không muốn giữ thì nên đi. Nhưng tôi đã không làm thế vì nếu cứ mải mê sĩ diện với bản thân thì tội của tôi sẽ nặng gấp đôi. Tôi không gọi những việc tôi làm sau đó là “chuộc tội” mà là lấy lại lòng tin và tình yêu từ chồng.

Nếu tự phân chia vị thế thành phạm nhân và quan tòa thì những bi kịch khác cũng sẽ sớm xảy ra. Vợ chồng tôi đã có những cuộc nói chuyện dài trắng đêm, không phải để trách móc mà là khuyến khích nhau cùng giữ lấy hạnh phúc. Tôi đã trở lại làm một người vợ tốt đẹp hơn trước đây gấp trăm lần.

Sau biến cố, vợ chồng tôi đã yêu lại từ đầu và cùng nhau mở ra một chương mới về đời sống gia đình. Tình yêu cũng như một đứa trẻ, không chỉ cần nuôi dưỡng mà còn phải được những trải nghiệm vấp ngã để trưởng thành và bền chặt hơn.

Ngay lúc này đây, tôi vẫn ngàn lần cảm ơn chồng tôi nhiều lắm. Chính anh đã yêu vợ đủ nhiều để vượt qua sóng gió.

(Theo Tri thức trẻ)