Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 7 năm. 7 năm qua, chúng tôi mệt nhoài với nỗi lo tiền bạc. 2 vợ chồng tôi đều có thu nhập thấp trong khi 2 đứa con lần lượt ra đời cứ đau ốm liên miên.
Từ một cô gái yêu đời, vui tính tôi dần trở thành một người phụ nữ cau có, trầm tư. Sự mệt mỏi, nỗi lo lắng khiến tôi hay gắt gỏng với chồng, đôi khi còn trút giận lên con. Nhưng chồng tôi vẫn như ngày mới yêu. Anh bao dung, nhẫn nhịn và chẳng bao giờ nặng lời với vợ. Khi tôi căng thẳng, gay gắt quá, anh sẽ lặng lẽ đi ra ngoài, chờ tôi qua cơn nóng giận rồi lại quay về như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó.
Tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng chồng cho tới khi anh thường xuyên đi làm về muộn, có khi tới tận nửa đêm. Anh nói với tôi anh đi làm thêm, nhưng không nói rõ làm gì. Tôi căn vặn, anh chỉ cười xòa:
- Công việc của anh chẳng ngày nào giống ngày nào. Anh kiếm tiền chân chính. Em cứ yên tâm.
Từ ngày chồng tôi đi làm thêm, mỗi tháng anh cũng đưa thêm cho tôi 2,3 triệu. Nhưng anh thường xuyên trở về nhà trong bộ dạng bơ phờ, mệt mỏi. Chuyện vợ chồng gần gũi nhau cũng ít hẳn đi.
Chồng hay đi làm về muộn, tôi cũng vất vả hơn nhiều. Tôi than phiền, anh chỉ trầm tư, im lặng. Sự im lặng của chồng khiến tôi khó chịu. Tôi gây sự với anh nhiều hơn.
Nhiều lúc cảm thấy cuộc sống của mình quá ư buồn chán. Tôi chia sẻ tâm tư của mình với chị em đồng nghiệp, nhiều người khẳng định có thể chồng tôi đã có bồ. Chỉ có khi bồ thì anh mới hay đi sớm về khuya và cả tháng không màng đến vợ. Có thể anh đã chán một người vợ như tôi.
Ảnh minh họa |
Một tối chủ nhật, khi cả nhà vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông điện thoại của chồng tôi reo. Tôi thấy anh nhấc máy trả lời vội vã:
- Em cứ yên tâm, anh đến ngay đây.
Rồi chồng tôi vội vã phóng xe đi. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Tôi đã nghĩ cuộc đời đúng là bất công. Tôi đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ để kết hôn với một người đàn ông nghèo rồi hết lòng chăm lo cho gia đình, con cái. Vậy mà vẫn có ngày chồng phản bội tôi đi với người khác. Ý nghĩ ấy khiến tôi như muốn phát điên.
10 giờ đêm mà chồng tôi vẫn chưa về. Tôi vừa bế con bé, vừa dạy con lớn học. Tôi gọi cho chồng thì nghe được câu trả lời quen thuộc:
- Anh đang bận. Xong việc anh sẽ về ngay.
Nghe câu nói của chồng, tôi uất nghẹn. Tôi quyết tâm phải tìm ra chân tướng sự thật, tôi không bao giờ chấp nhận cảnh chung chồng.
Ngay hôm sau, tôi nhờ một đứa em họ theo dõi chồng. Tôi giao hẹn:
- Dù anh làm gì, với ai em cũng báo cho chị biết, chị phải đến chứng kiến tận mắt mới tin.
Ngay trong ngày đầu tiên lặng lẽ bám theo anh, đứa em tôi đã tìm ra kết quả. 9 giờ tối, em tôi gọi điện thông báo:
- Anh nhà chị đang ở chợ đêm.
Trống ngực đập thình thịch, tôi vội vã gửi con rồi phóng xe ra chợ. Ra tới nơi, tim tôi thắt lại khi nhìn thấy chồng mình đang vác những bao hàng nặng nhọc từ trên xe tải xuống ki-ốt cạnh đường. Không tin vào mắt mình, tôi lại gần:
- Anh đang làm gì ở đây chứ?
Chồng tôi giật mình, ngẩng lên nhìn tôi với gương mặt nhễ nhại mồ hôi, anh ấp úng:
- Anh, anh… đi làm. Sao em biết anh ở đây? Em về nhà ngay đi. Lát về anh giải thích.
Đêm hôm ấy, nghe anh nói, tôi khóc như mưa. Thì ra muốn vợ có thêm chút tiền để chi tiêu, chồng tôi đã đi bốc vác ngoài giờ làm việc. Sợ tôi buồn nên anh giấu giếm. Anh còn xin lỗi vì không thể lo cho tôi và các con một cuộc sống dư giả, đủ đầy.
Vậy mà bao nhiêu ngày tháng qua, tôi đã nghi ngờ chồng, đã không tin tưởng chồng mình, đã nghĩ oan cho anh ấy. Tôi thấy ân hận vô cùng và chỉ mong cuộc sống của chúng tôi sẽ đỡ vất vả hơn những ngày sắp tới.
(Theo Dân Việt)