Trưa 15/9, nhiều quận, huyện ở Hà Nội được phép bán hàng mang về. TP.HCM cũng cho phép như thế vài hôm rồi. Bình thường mới không còn là giấc mơ xa xôi nữa. Khi nhịp sống cũ ùa về trong trạng thái mới, bạn sẽ làm gì đầu tiên?
Về quê thôi, nhớ cha nhớ mẹ lắm rồi!
Không phải chỉ mình tôi đâu mà rất nhiều bạn bè của tôi - những đứa con tha hương lập nghiệp, cũng gào lên câu này suốt nhiều ngày qua. Tôi chẳng hạn, TP.HCM giãn cách hơn 100 ngày, cũng là quãng thời gian dài tôi mắc kẹt ở thành phố này.
Lần đầu tiên tới TP.HCM, tôi choáng ngợp bởi sự tấp nập, náo nhiệt của thành phố. Các đàn anh đàn chị của tôi vẫn ví von TP.HCM là thành phố ngủ, tôi không tin... cho tới khi ghé thăm đây sau khi tốt nghiệp ĐH. Tới lúc đi làm, vì công việc, tôi thường xuyên có mặt ở thành phố - khi chớp nhoáng, khi dài ngày nhưng tôi luôn được chứng kiến sự phồn vinh, đông đúc... cho tới bây giờ.
Chuyến công tác dự kiến 10 ngày của tôi kéo dài tới tận 4 . May mắn là tôi có nơi cư trú tuyệt vời ngay trong công ty cùng rất nhiều anh em đồng nghiệp từ các tỉnh về TP.HCM công tác. Chúng tôi có đồ ăn ngon, nơi ở thoải mái, điều kiện làm việc chuẩn chỉnh, ai cũng mạnh khoẻ, đã được công ty cùng chính quyền TP tạo điều kiện cho tiêm vắc xin ngừa Covid-19. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng tới hồi hộp và bây giờ là nhớ nhà da diết.
Việc đầu tiên tôi làm mỗi ngày là nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho bố mẹ. Sau đó, khi nào rảnh, tôi lại cập nhật tình hình ở "ngôi nhà chung" bằng hình ảnh, video... để bố mẹ yên tâm. Bây giờ, TP.HCM đã khoẻ hơn trước rất nhiều. Mừng và hồi hộp càng nhiều hơn. Mừng cho thành phố tôi thương, cho bạn bè, cho những người mình quen ở đây. Hồi hộp chờ ngày trở về quê hương.
Nhưng nói gì thì nói, về tới Hà Nội, tôi vẫn muốn tự cách ly trong phòng trọ nhỏ xinh của mình ít nhất là 7 ngày rồi mới về Hưng Yên gặp bố mẹ, ôm chặt những người thân yêu cho thoả cơn nhớ nhung. Chắc hẳn, sếp cũng duyệt cho tôi nghỉ phép hơi dài xíu xiu thôi...
Chờ một chuyến bay thăm đứa cháu đích tôn
Đó là kế hoạch của cô Thanh Thuỷ - giám đốc tài chính công ty tôi. Cô và ông xã sống ở TP.HCM còn gia đình người con trai duy nhất lại lập nghiệp tận Đà Nẵng. Đứa cháu đích tôn chào đời hơn 2 tháng rồi nhưng cả ông bà nội lẫn ngoại đều chỉ được gặp qua Facebook mà thôi.
Sau giờ làm việc, cô Thuỷ thường kể với chúng tôi: "Hôm nay cháu cô biết ngóc ngóc cái đầu rồi nè", "Trời ơi, nó cười với bà nội nè mấy đứa ơi...". Xong rồi lại chép miệng: "Không biết vợ chồng nó có xoay xở nổi không? Bé An (con dâu cô) thì đảm nhưng thằng con cô thì ngoài công việc, nó chẳng biết làm gì đâu". Rồi có lúc lại là chuyện 2 bà thông gia tâm sự tại sao đồng ý để tụi nhỏ lập nghiệp ở Đà Nẵng rồi bây giờ không bà nào đỡ đần chăm mẹ, chăm con được.
Cô chú đã quyết tâm, khi nào mở lại đường bay TPHCM - Đà Nẵng thì sẽ đặt chuyến sớm nhất để ra thăm con cháu. Chúng tôi vẫn trêu cô: "Rồi cô ở đó cả tháng ẵm cháu cho đã nha. Rồi trong này bao nhiêu việc, bao nhiêu giấy tờ cần duyệt... cô kệ tụi con à?". Lúc ấy, cô Thuỷ lại mắng yêu mấy đứa: "Bấy nay tôi vẫn làm việc tại gia có thua thiệt của các anh các chị chút nào chưa mà giờ cứ hăm tui hoài?".
Ước mơ tưởng đơn giản là thế mà chắc cũng phải chờ xíu nữa cô Thuỷ mới có thể ẵm bồng đích tôn. Lúc này, chúng tôi vẫn dặn dò nhau tự chăm sóc sức khoẻ bản thân, luôn đảm bảo 5K trong mọi hoàn cảnh... Mỗi người một chút ý thức nhỏ thôi chắc chắn sẽ chung tay tạo thành tấm khiên vững chắc giúp thành phố và cả nước đẩy lùi bệnh dịch, sớm bắt đầu cuộc sống bình thường mới mà ai cũng ao ước! Bạn hãy cùng chung tay với chúng tôi nhé!
Độc giả Trần Nguyên Sang
Ở nhà mùa giãn cách, tôi nuôi heo đất vài triệu mỗi tháng
Tôi dành các buổi trưa để xếp lại tủ quần áo, cái cần thì giữ, còn không tôi tặng lại người cần hoặc thanh lý. Thế là nhà cửa như rộng rãi, thoáng đãng hơn, chúng tôi lại có thêm một khoản để "nuôi heo đất".