Oanh cay đắng nhìn Huy: “Âm mưu khủng khiếp này là có thật ư? Tất cả đều là giả dối hay sao? Anh không có chút tình cảm nào gọi là thật lòng với em sao?”. Nhưng Huy chẳng hề mảy may động lòng...

Bố Oanh là giám đốc một dự án rất lớn của tỉnh Sơn La, lại thương con gái ở trọ một mình dưới Hà Nội vất vả, nên chẳng ngại ngần, tính toán, liền mua đứt cho Oanh một căn chung cư be bé xinh xinh. Và việc còn lại mỗi ngày của Oanh là đi làm kiếm tiền đủ để cảm thấy mình còn có ích, chứ chi tiêu nếu thiếu thì chỉ cần ới bố mẹ một tiếng, là tài khoản vang lên tiếng ting ting ngay.

Tuy là con nhà có điều kiện, công việc ổn định nhưng Oanh gần 30 tuổi vẫn chưa có đối tượng kết hôn. Dường như cô chẳng yêu ai và cũng chẳng ai yêu cô, khi những mối quan hệ của cô chỉ là đồng nghiệp, bạn cấp 3 và bạn đại học. Cô không mở rộng giao lưu, cũng không có hứng thú lên facebook tìm kiếm người yêu. Bởi Oanh luôn coi đó là mạng ảo, không thể có tình yêu thật được.

Oanh đi làm về, nếu không hẹn hò với lũ bạn thân thì sẽ là xem phim, đọc sách trước lúc đi ngủ. Nhưng dần dà, bạn bè của Oanh cũng lên xe hoa gần hết, trơ trọi mỗi Oanh bị liệt luôn vào danh sách “ế”. Cám cảnh trước việc Oanh đơn chiếc lẻ bóng như thế, cô đồng nghiệp lúc nào cũng ngọt ngào quyến rũ, có nhiều người theo đuổi, tên là Hường đã ngỏ lời muốn giới thiệu một người để Oanh tìm hiểu.

Vì áp lực tuổi tác, cộng thêm những lời giục giã từ bố mẹ, họ hàng và cả bạn bè nữa, nên Oanh đồng ý. Và ngay từ trong lần gặp đầu tiên, Oanh cảm giác mình đã có thể yêu luôn được chàng trai tên Huy. Huy đẹp trai, cao ráo, cách nói chuyện duyên dáng và hài hước vô cùng. Anh luôn hiểu Oanh định nói gì và muốn nghe gì, khiến trái tim Oanh cứ đập rộn ràng trong suốt buổi gặp mặt đầu tiên.

{keywords}

Ảnh minh họa

Huy đương nhiên chỉ qua một tuần tán tỉnh là Oanh đã say như điếu đổ và hạnh phúc ngập tràn khi gật đầu đồng ý làm bạn gái Huy. Oanh ngỡ mình là nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, giữ tình yêu trong sáng trong 30 năm và cuối cùng đã gặp được chàng hoàng tử đích thực của cuộc đời. Oanh càng cảm kích Hường và hai người nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết, suốt ngày ríu rít kể chuyện tình yêu của Oanh.

Hường ra sức vun vào cho hai người, lại luôn khen ngợi Huy trước mặt Oanh, như nào là trăm năm mới thấy một người như Huy. Người đâu mà có duyên nhưng thật thà, hiền lành, lại chẳng bao giờ biết so đo tính toán điều gì. Ngay cả việc Oanh có nhà Hà Nội nhưng Huy cũng chẳng hay biết từ trước đâu, cứ vô tư bước vào tình yêu với Oanh vậy thôi. Nghe cô bạn đồng nghiệp ngày ngày ca tụng Huy như thế, Oanh càng cảm thấy mình thật may mắn và cũng chẳng gợn chút đắn đo.

Bố mẹ Oanh biết con gái có người yêu và chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn thì đã nhờ người tìm mua một miếng đất 2 tỷ để kịp đám cưới có của hồi môn cho con. Bố mẹ cô muốn con gái sau khi lấy chồng thì được gia đình nhà chồng tôn trọng, đối tốt. Đến việc này Oanh cũng đem khoe ngay với Huy. Huy ngoài mặt tỏ ra rất dửng dưng với thông tin này, nhưng trong bụng thì như mở cờ vui sướng tột cùng.

Đám cưới của Oanh với Huy nhanh chóng diễn ra trong sự hoan hỉ của gia đình hai bên. Cả hai dọn về nhà chung cư của Oanh ở tạm trước, bàn tính sau này góp được tiền sẽ xây một căn biệt thự thật khang trang trên mảnh đất hai tỷ mà nhà vợ mua cho. Rồi sau đám cưới chẳng bao lâu thì đến sinh nhật Huy, Huy nhỏ nhẹ bảo với Oanh: “Em đừng tặng quà gì cho anh cả nhé! Có em bên cạnh là món quà tuyệt vời nhất với anh rồi. Anh chỉ mong mình hạnh phúc bên nhau, rồi anh sẽ gắng hết sức để làm tròn vai trụ cột trong gia đình này!”

Chiều theo ý chồng, Oanh chỉ mua một cái bánh sinh nhật bé để hai vợ chồng cùng ngồi chúc mừng. Và bên ánh nến lung linh, ly rượu vang cầm trên tay, Huy giả vờ ngà ngà hơi men nói với Oanh: “Em biết không, thật lòng anh luôn thấy tủi hổ vì mọi thứ tài sản của hai vợ chồng mình đều mang tên em, chứ không phải là anh. Anh ước gì mình có một thứ gì đó là của riêng, để có cảm giác mình là người đàn ông trụ cột gia đình chứ không phải là kẻ ăn bám!”.

Oanh rất đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của chồng. Cô cũng cảm thấy thương chồng vì có vẻ như anh luôn cảm giác lép vế trước gia đình nhà vợ. Cô an ủi Huy: “Bố mẹ mua cho em, nhưng em luôn xem đó là tài sản của cả hai chúng ta cơ mà. Em tin tưởng anh hoàn toàn, nếu anh thích, em sẵn sàng làm thỏa thuận sang tên miếng đất này để mua lại sự tự tin cho anh”. Huy giả vờ say say: “Anh biết là em không bao giờ dám làm như thế đâu! Em đâu yêu anh nhiều như anh yêu em…”

{keywords}

Ảnh minh họa

Sợ chồng không tin mình, Oanh chạy đi lấy giấy bút soạn hẳn một thỏa thuận chung, đề cập đến việc sẽ sang tên miếng đất cho chồng mình. Huy cầm tờ giấy, mãn nguyện ôm Oanh vào lòng, quyện chặt trong đêm nồng say, ngỡ tưởng chỉ có yêu thương tồn tại trong cuộc đời của hai người mà thôi. Nhưng ngờ đâu…

Vài ngày hôm sau, khi Oanh vừa đi làm về đến nhà, mở cửa phòng ngủ tìm chồng thì phải hét lên một tiếng thất thanh khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng: Huy và Hường đang ôm nhau nằm trên giường và cả hai đều không mảnh vải che thân. Oanh ôm mặt đứng hình không nói được lời nào, nhanh chóng vỡ vụn khi nghe tiếng Hường cất lên giải thích: “Xin lỗi, nhưng đáng ra anh Huy phải là chồng của mình chứ không phải của cậu!”.

Trước cú sốc quá lớn, Oanh ngất lịm. Vừa tỉnh dậy đã thấy đôi tình nhân giả dối, trơ trẽn ngồi chỉnh tề ngay bên cạnh, lạnh lùng chìa tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của Huy ra trước mặt. Oanh cay đắng nhìn Huy: “Âm mưu khủng khiếp này là có thật ư? Tất cả đều là giả dối hay sao? Anh không có chút tình cảm nào gọi là thật lòng với em sao?” Nhưng Huy chẳng hề mảy may động lòng, từng lời rõ ràng xát muối vào trái tim vợ mình: “Xin lỗi em, nhưng Hường mới là người anh yêu!”.

Oanh như muốn ngất một lần nữa, nhưng cô không thể. Cô phải tỉnh để biết rằng tất cả đều là sự thật chứ không phải là một cơn ác mộng như cô mong. Thì ra khi biết về gia thế của Oanh, Hường và Huy đã lên kế hoạch để lừa tình cô, âm mưu cướp tài sản của cô nên họ đã dàn dựng ra một vở kịch khiến Oanh sẵn sàng làm thỏa thuận sang nhượng miếng đất cho Huy và nay khi đạt được âm mưu thì họ lật bài ngửa.

Oanh hiểu hết mọi chuyện rồi, nhưng bây giờ cô biết làm gì với tương lai nhìn trước chỉ thấy toàn giông bão đây?

(Theo Tri thức trẻ)