Tôi đang ở tháng thai kì thứ 6. Vì khó khăn lắm mới có được bé thứ hai, giai đoạn đầu lại dọa sảy nên từ khi có thai "chuyện vợ chồng" được kiêng tuyệt đối. Vài lần tôi có thăm dò ý tứ chồng để xem thái độ anh về "chuyện ấy" ra sao, chồng tôi đều nói: "Không sao, anh không nghĩ gì cả, sự an toàn của con quan trọng hơn". Trước sự thấu hiểu của anh tôi rất cảm động, cũng tin tưởng vào sự chân thành của chồng.
Nhưng… giá như mà đừng có chữ "nhưng" này. Hôm qua, trong lúc đổi ga, tiện thấy ví chồng vứt ở giường nên tôi mở lấy tiền trong ví anh để trả. Kết quả là thấy trong đó có hai chiếc bao cao su. Vì khó mang thai nên từ trước nay chúng tôi không hề cần đến biện pháp tránh thai, như vậy có nghĩa là…
Tôi không hiểu chuyện gì, nói đúng hơn là không muốn hiểu. Tôi chờ chồng từ phòng tắm đi ra, bình tĩnh nói: "Anh đã làm điều tồi tệ ở bên ngoài. Trong lúc em mang bầu khó khăn mệt mỏi như vậy, anh lại có thể đối xử với em như thế".
Khi nói ra câu đó, tôi chỉ mong chồng tôi sẽ phản ứng lại bằng câu hỏi "em đang nói linh tinh cái gì thế?" hoặc đại loại không hiểu là vợ đang nói gì. Sau đó anh có thể giải thích bằng những lời nói dối. Nhưng không, anh vội lao đến chụp lấy tay tôi: "Anh sai rồi. Anh thương em, thương con, nhưng anh cũng là đàn ông, cũng có những lúc không kìm nổi những ham muốn…". Tôi thật sự chỉ muốn ngất đi ngay lúc ấy.
Mấy hôm sau tôi nằm liệt giường không dậy nổi. Vốn đã không được khỏe, giờ chồng lại như thế, tôi không muốn khóc sợ ảnh hưởng đến cái thai, nhưng tôi như kiệt sức, chán nản vô cùng. Chồng tôi sợ hãi liền gọi mẹ chồng đến chăm sóc.
Mẹ chồng tôi đến, có lẽ bà biết mọi chuyện rồi, thái độ ôn tồn khác mọi khi. Bà nấu cháo, dỗ tôi ăn, rồi bà nói:
"Con đừng như thế nữa, khổ bản thân, khổ đứa bé trong bụng. Với đàn ông, tình dục cũng như cơm ăn nước uống hàng ngày, nó là đòi hỏi sinh lý. Nếu nó đã biết sai thì con tha thứ cho nó đi. Nó "đi gái" là còn may, nó cặp bồ ngoại tình mới nguy hiểm. Là đàn bà phụ nữ, có những chuyện biết rõ rồi cũng phải giả mù giả điếc để gia đình được bình yên".
Tôi không chịu nổi lý luận này của mẹ chồng. "Cặp bồ" hay "đi gái" thì có khác gì nhau, cùng là phản bội, là lừa dối vợ con, là việc đồi bại xấu xa. Vậy nên tôi gào lên với mẹ chồng: "Vì anh ấy là con mẹ nên mẹ mới bênh anh ấy. Nếu là bố đối xử với mẹ như thế, mẹ có chấp nhận được hay không?".
Mẹ chồng nhìn tôi khóc rồi thở dài: "Mẹ từng này tuổi, có chuyện gì mẹ chưa từng trải qua, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi".
Chồng tôi thì rất hối hận, nhưng cứ làm sai rồi hối hận thì có ích gì. Việc anh gây ra như vết cứa vào tim tôi, chỉ thở nhẹ thôi cũng nhói đau không chịu được. Anh ấy vẫn nhẫn nại chăm sóc tôi, nhưng cứ nhìn thấy chồng là tôi nổi giận.
Hôm qua mẹ chồng về rồi, tôi nằm một mình, nghĩ rất nhiều chuyện. Đúng là cứ thế này mệt mỏi biết bao. Tôi cũng muốn bỏ qua, muốn tha thứ cho anh, nhưng liệu anh ấy có đáng được tha thứ?
Mẹ chồng tôi nói: "Nó đi gái là còn may, nó cặp bồ mới nguy hiểm". Có thật là "đi gái" thì không coi là ngoại tình, là nhẹ tội hơn hay không? Đàn bà muốn bình yên thì đôi khi phải giả mù giả điếc?
Xôi hỏng bỏng không vì mập mờ với vợ cũ
Thuở mới quen, vợ cũ của tôi là mẫu bạn gái lý tưởng. Cô ấy cực kỳ rạng rỡ, quyến rũ, luôn chủ động, và còn tự chủ kinh tế.
Theo Dân trí