Đó thực sự là một cú sốc với tôi. Tại sao anh bị bệnh mà lại phải giấu tôi đi chữa một mình? Anh không coi tôi là vợ ư? Hay có chuyện gì khác…và tôi đã tìm ra sự thật ở sau đó. Anh đến chăm sóc tình cũ của mình, Lan – người yêu cũ, chính là người mà anh nuối tiếc nhất.
Tôi và chồng yêu nhau 3 năm rồi mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi cùng nhau trải qua đủ mọi thời kì khủng hoảng của tình yêu cho đến khi kết hôn, nên thấu hiểu mọi giá trị của việc chung sống thì phải nhân nhượng và đề cao yếu tố nào trong hôn nhân ngoài việc lấy tình yêu làm nền tảng.
Trước tôi, anh cũng có vài mối tình. Anh cũng chia sẻ hết, chẳng giấu tôi điều gì. Tôi thì vốn nghĩ đó là quá khứ trước tôi, anh và tôi thậm chí là hai người xa lạ thì ghen với tình cũ mà làm gì? Vậy nên tôi thoải mái với việc anh chia sẻ về những người phụ nữ đi qua đời anh và để lại trong lòng anh những vương vấn ra sao…
Có một cô tên Lan là người con gái mà anh yêu nhất, vì sự hiểu lầm mà hai người xa nhau, anh nói anh vẫn day dứt vì từ khi chia tay, anh chưa một lần gặp lại để có cơ hội nói lời xin lỗi cô ấy cho thanh thản, đó là điều mà anh nuối tiếc nhất.
Tôi nghe chuyện anh kể thì cũng chỉ biết vậy, tuyệt nhiên không thấy buồn phiền gì cho dù anh nói anh vẫn còn nuối tiếc với người ta. Ngay cả với bản thân tôi cũng vậy, khi chia tay mối tình trước anh, tôi cũng phải mất một thời gian dài để cân bằng lại cảm xúc trong lòng mình, cho đến khi tình cũ đi lấy vợ thì lòng tôi mới ráo hoảnh được, thế nhưng ngay cả đã không còn gì với nhau, trong lòng tôi đôi khi vẫn nghĩ về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và tình cũ, chỉ nghĩ thôi không phải nuối tiếc hay mơ mộng đứng núi này trông núi nọ gì cả. Luận từ bản thân mình mà ra, tôi đã hết yêu mà vẫn còn nhớ thì làm sao hai con người vì hiểu lầm mà xa nhau không khỏi day dứt, nuối tiếc?
Lấy nhau, mọi việc vẫn bình an, chúng tôi không có nhiều điều phiền muộn trong cuộc sống bởi tôi và chồng đều có những nguyên tắc riêng và đã nói trước với nhau trước khi chung sống, cả hai cũng là người biết nghĩ cho nhau, thế nên chúng tôi hạnh phúc và bình an.
Thời gian này anh bận việc nhiều hơn và tôi cũng vậy nên cả hai ít có thời gian dành cho nhau, có những khi cả hai về nhà hỏi thăm nhau vài câu rồi lăn ra ngủ, chúng tôi chưa có con nên mọi chuyện cũng không quá khắt khe với nhau, đôi khi cũng nên cho nhau một khoảng trời riêng, ngay cả đã là vợ chồng.
Chỉ là cho đến khi tôi thấy anh khang khác, tuy chồng vẫn quan tâm đến tôi, nói lời yêu thương hàng ngày nên bằng linh cảm của phụ nữ, tôi có cảm giác như anh đang có gì giấu tôi, anh cứ bồn chồn, lo lắng, cứ mỗi khi có điện thoại là anh lại đi ra ngoài nghe, một việc mà trước đây chưa bao giờ anh làm. Anh đi sớm về muộn với tần suất dày đặc trong khi tôi biết công việc của anh dù có bận rộn đến mấy cũng không thể choán hết thời gian của anh như vậy được, hẳn nhiên là có chuyện không ổn…
Tôi có hỏi chuyện ý tứ xem phản ứng của anh ra sao thì y như rằng anh chối bay chối biến và thậm chí còn phản kháng lại tôi, một người không có tật làm sao lại giật mình? Và tôi biết, có thể anh đã có người đàn bà khác.
Tôi thất vọng nhiều, đau đớn nhiều, suy nghĩ nhiều rằng mình nên làm gì? Có nên chứng kiến tất cả để đưa ra giải pháp hay giả vờ mù câm điếc để có được thứ hạnh phúc giả tạo dù trên đầu đang bị cắm hai cái sừng to tướng? Không! Thà là tôi biết tất cả, thà là đau đớn nhưng nó là sự thật còn hơn phải mụ mị và tự hủy hoại mình bằng những lo âu vô cớ, hèn hát không dám đối diện. Tôi quyết định theo dõi anh và phát hiện anh hàng ngày vẫn đi đến một bệnh viện chữa ung thư.
Đó thực sự là một cú sốc với tôi. Tại sao anh bị bệnh mà lại phải giấu tôi đi chữa một mình? Anh không coi tôi là vợ ư? Hay có chuyện gì khác…và tôi đã tìm ra sự thật ở sau đó. Anh đến chăm sóc tình cũ của mình, Lan – người yêu cũ, chính là người mà anh nuối tiếc nhất.
Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận. Tôi không biết phải làm gì lúc này? Dù cái cao thượng trong tôi vẫn nói rằng “Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi, cứ để anh ấy chăm sóc cô ấy đến phút cuối cùng để anh ấy an lòng…” thế nhưng cái ích kỉ trong tôi lại trỗi dậy “Anh yêu cô ta đến như vậy ư? Hóa ra cô ta luôn trong lòng anh , nhìn anh kìa, những giọt nước mắt đau đớn, danh xưng là chồng mà ai cũng tưởng như thế trong phòng bệnh, nhìn cái hôn lên trán của anh với tình cũ kìa, lúc này anh có nghĩ đến tôi, người đàn bà với danh phận là vợ anh?”.
Tôi cứ tự dằn vặt bản thân mình như thế hàng ngày hàng giờ sau khi biết sự thật về chồng và tình cũ của chồng. Mỗi lần về nhà, anh hỏi tôi vài câu qua loa và rũ xuống giường ngủ, hết! Hôn nhân của tôi, tình yêu của tôi…tất cả biến thành một mớ bùi nhùi mà tôi phải tự gỡ. Nhưng gỡ làm sao đây? Phải nói gì đây? Phải làm gì đây? Mọi chuyện cứ rối tung lên giữa cái lằn ranh cao thượng và ích kỉ, bao dung hay giành lại những thứ thuộc về mình? Chiến đấu với người sắp chết ư? Tôi thấy mình quá hèn kém, nhưng cái ám ảnh về một mối tình sâu đậm và chồng tôi dành cho Lan, kể cả sau này cô ấy có qua đời có lẽ vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì tôi là ai trong cuộc đời anh đây? Tôi phải làm sao để thoát khỏi mớ bòng bong này, nên nói với anh tất cả hay im lặng và chấp nhận những đớn đau mình tôi mang?
(Theo Congluan)