Bố mẹ chồng tôi sinh được 5 người con, 3 trai, 2 gái. Năm năm trước, bố chồng tôi qua đời. Mẹ chồng tôi vì đau buồn nên cũng đổ bệnh theo. Bà trở nên lú lẫn, không tự ăn uống, vệ sinh cá nhân. Các con vừa cho ăn, bà lại chửi bới kêu chúng để bà đói.
Vợ chồng chú út sống với bà, hàng ngày phải chăm sóc và chịu đựng những câu chửi nên có vẻ không hài lòng. Thỉnh thoảng chú út cũng than vãn với chúng tôi. Nhưng chưa bao giờ chú yêu cầu chúng tôi phải gánh tránh nhiệm nuôi bà.
Vợ chồng tôi không dư giả gì nhưng thấy chú khổ thì thương. Thỉnh thoảng tôi lại mua ít đồ ăn, uống rồi đóng thùng gửi về cho bà và các con của chú.
Chú ấy cảm động lắm, khen vợ chồng tôi hết lời. Vậy mà, cuối tuần vừa rồi, vợ chú ấy lại làm một việc khiến tôi rất bức xúc.
Hôm đó, sáng sớm, vợ chú út gọi điện cho chồng tôi, hỏi chúng tôi có nhà không? Vợ chồng chú ấy có chút việc muốn đến thưa chuyện. Khoảng 3 tiếng sau, ô tô chở vợ chồng chú út và mẹ chồng tôi đậu trước cửa...
Vào nhà, chú út không nói gì, chỉ ngồi cúi mặt, còn vợ chú thì nói liên hồi.
Vợ chú bảo, bố mẹ có công sinh thành, dưỡng dục 5 người con. Nay bố đã mất, chỉ còn mẹ. Việc chăm sóc mẹ lúc tuổi già phải được chia đều cho các con trai.
Anh cả đã mất nên trách nhiệm nuôi mẹ thuộc về 2 anh em.Tuy nhiên, chú út đã chăm sóc mẹ nhiều năm nên bây giờ đến lượt vợ chồng tôi.
Tôi nghe vợ chú út nói, cảm giác không lọt tai. Tôi hỏi thím ấy 3 câu.
1. Căn nhà chú thím đang ở, là do ai xây cất?
2. Ba đứa con của chú thím do ai bế bồng, chăm sóc?
3. Ruộng đất của bố mẹ để lại, ai đang canh tác, cấy cày?
Thím ấy không trả lời thẳng vấn đề nhưng lại cố to tiếng nói rằng, nếu không có bố mẹ sinh ra và nuôi dưỡng thì sẽ không có chồng tôi ngày hôm nay.
Tôi công nhận điều đó, nhưng tại sao lúc ông bà còn trẻ, khỏe, chú thím không giục ông bà đến ở với chúng tôi. Đến bây giờ, bà ốm đau, bệnh tật, chú thím mới đòi hỏi công bằng?
Thím ấy gạt đi và nói, căn nhà chú thím ấy đang ở là do ông bà xây nhưng chú thím cũng phải đổ rất nhiều tiền để nâng cấp và sắm sửa tiện nghi. Ruộng đất ông bà để lại cho chú thím canh tác nhưng cũng chẳng mang lại lợi lộc gì nhiều. Nếu chúng tôi thích thì có thể về quê chia chác.
"Còn bây giờ, việc nuôi bà, em nhờ hai bác giúp em. Chúng em đã quá mệt mỏi rồi". Nói xong, thím ấy kéo chú út ra xe về, bỏ lại bà cụ và giỏ quần áo cũ.
Tôi nhìn bà, vừa thương vừa giận.
Từ trước đến nay, ông bà sống cùng chú út và cũng chỉ bù trì cho vợ chồng chú ấy. Các con tôi, chưa bao giờ bà chăm sóc bế bồng.
Bây giờ bà già yếu, lú lẫn, vợ chồng chú ấy làm như vậy có phải đạo không? Tôi nên xử lý việc này như thế nào? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Tôi xin cảm ơn.
Cảm ơn những điều tồi tệ đã giúp tôi biết quý trọng gia đình
Tôi là dân xây dựng, nay đây mai đó, công trình ở đâu là tôi có mặt ở đó. Tôi có ngoại hình bắt mắt, ai cũng khen tôi nam tính và có nụ cười tươi.
Độc giả Nguyễn Miền (Thái Nguyên)