Tôi và vợ kết hôn đã hơn chục năm. Tôi làm đầu bếp ở một khách sạn còn vợ tôi là y tá ở một bệnh viện tư. Cuộc sống của chúng tôi không giàu nhưng cũng đã có một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, 2 con đều ngoan ngoãn, học giỏi.

Tôi nghĩ, cuộc sống cứ bình bình như vậy là tốt. Thế nhưng, vợ tôi không chấp nhận. Cô ấy luôn nói rằng, tôi không có chí tiến thủ nên cuộc sống cứ nghèo mãi, vợ con không được nhờ vả gì.

Tôi cũng cố gắng học hỏi, làm việc chăm chỉ và lên được chức quản lý, thu nhập cũng cao hơn nhưng vợ tôi bảo, chỉ trông vào đồng lương như thế thì 30 - 40 triệu/tháng cũng chẳng ăn nhằm gì, chẳng biết bao giờ mới mở mày mở mặt với gia đình, dòng tộc.

{keywords}
 

Cách đây mấy tháng, cô ấy đi họp lớp đại học.

Khóa của cô ấy đã ra trường được 15 năm nên buổi họp hôm đó, cả lớp đưa nhau lên Vĩnh Phúc 2 ngày.

Trước ngày đi, cô ấy mua sắm váy áo, làm tóc, làm móng kỹ càng với tâm trạng háo hức. Nhưng khi trở về, cô ấy như biến thành một con người khác.

Tôi bảo đi đón thì cô ấy gạt phắt. Đến lúc về, thấy tôi ra mở cổng, cô ấy ném về phía tôi ánh mắt khó chịu như thể tôi đã làm chuyện gì đó tày đình.

Vào trong nhà, cô ấy cũng ném túi xách xuống ghế rồi lên thẳng phòng ngủ, nằm vật ra giường, mắt nhìn chong chong lên trần nhà. Hai con chạy đến chào, cô ấy cũng không nói không rằng.

Tôi đành phải bảo hai con đi xem tivi còn mình nhẹ nhàng vào phòng, đóng cửa để hỏi xem vợ vừa gặp chuyện gì.

Tức thì, cô ấy giãy đành đạch, miệng tuôn một tràng: “Cái Lan bây giờ có 3, 4 mảnh đất, thằng Bình đi con xe gần 5 tỷ, cái Huệ ngày xưa vừa dốt vừa nghèo mà giờ là đại gia, có người đưa đón… Còn mình thì… giời ơi là giời”.

Tôi khẽ cười, trong lòng nghĩ đến tính tham vọng và hay so bì của vợ. Không ngờ, vợ tôi nhìn thấy. Cô ấy ném cái gối về phía tôi rồi đập chân đập tay: “Anh cười cái gì, cười cái sự nghèo của tôi à. Thằng Hoàng ngày trước theo đuổi tôi mấy năm mà tôi phớt lờ để yêu anh, giờ nó là đại gia bất động sản, tháng kiếm cả tỷ bạc như bỡn. Tôi thật không có mắt mà…”.

Tôi biết tính vợ nên không dám ngồi lại để đáp lời vợ nữa. Tôi bảo cô ấy đi tắm, còn tôi xuống bếp nấu cơm cho các con.

Khoảng nửa tháng sau, cuộc sống gia đình tôi mới trở lại như cũ, dù cô ấy có vẻ liên lạc với các bạn đại học nhiều hơn.

Đến một ngày, cô ấy nói với tôi rằng, cô ấy muốn thử buôn bất động sản. Hoàng - bạn cô ấy thông báo, đang có mấy lô đất “ngon”, khả năng tăng giá cao, nếu cô ấy thích thì có thể mua chung.

Hoàng nói với cô ấy, khu đất này đang “hot” nên nếu không có nhiều vốn thì sau 1, 2 tháng bán đi đã có lãi hàng trăm triệu. Vài người trong lớp đi theo Hoàng, giờ cũng có tiền tỷ trong tay.

Vợ tôi tin Hoàng sái cổ. Cô ấy bàn cắm mảnh đất của nhà, lấy vốn đầu tư. Tuy nhiên, tôi không đồng ý. Tôi bảo rằng, nếu muốn, cô ấy có thể lấy tiền tiết kiệm để thử vận may. Còn ngôi nhà thì không được động vào vì đó là nơi ăn, chốn ở của gia đình.

Vợ tôi vâng dạ rồi ngấm ngầm đi vay mượn. Ít ngày sau đó, cô ấy cười tít mắt khoe với tôi, cô ấy đã mua chung với Hoàng 2 mảnh đất ở một tỉnh cạnh Hà Nội.

Hơn 1 tháng sau, cô ấy lại khoe đã bán mảnh đất mới mua, tiền lãi được 120 triệu.

Từ đó, cô ấy như bị ma lực của đồng tiền cuốn hút. Hôm nào không trực ở viện, cô ấy đều theo Hoàng đi xem đất.

Tôi tỏ ra ghen tuông vì vợ đi với Hoàng nhiều và nhắc cô ấy không nên sa đà quá vì chúng tôi thật sự chưa có kinh nghiệm. Nhưng vợ tôi gạt đi. Cô ấy nói, cô ấy đi với Hoàng là để tìm mối làm ăn chứ không có chuyện trai gái. Vì nếu thích Hoàng, cô ấy đã thích từ ngày xưa.

Tin vợ, lại không thể ngăn cản tham vọng của vợ nên tôi đành thuận theo ý cô ấy, thế chấp cả căn nhà để vợ lấy vốn làm ăn.

Nào ngờ, gần đây, một người bạn nói với tôi rằng, họ thấy vợ tôi vào khách sạn cùng một người đàn ông. Tôi đi theo dõi thì sững sờ nhận ra đó là Hoàng.

Tôi muốn lao vào đập cho cậu ta một trận và ly dị vợ, nhưng bạn của tôi phân tích và tôi thấy có lý.

Đó là, căn nhà của chúng tôi đã bị thế chấp, tiền tiết kiệm và tiền vay bạn bè, đồng nghiệp cũng đang nằm trên những mảnh đất mà vợ tôi mua chung với Hoàng.

Giờ nếu làm căng, tôi khó lòng lấy lại được tất cả tiền bạc của mình? Thế nhưng, chẳng lẽ, tôi phải giả mù giả điếc để chờ cơ hội lấy lại tiền?

Tôi nên làm gì lúc này? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Họp lớp là dịp để mỗi người được trở về với thuở học trò hồn nhiên, trong sáng. Tuy nhiên, cũng từ đây, một vài vấn đề không mong muốn đã xảy ra khiến nhiều người rơi vào cảnh dở khóc dở cười. Bạn có câu chuyện nào về chủ đề này muốn kể cho chúng tôi? Xin gửi về địa chỉ email: bandoisong@vietnamnet.vn. Trân trọng cảm ơn!

Độc giả giấu tên