Đợi tôi cởi giày xong, mẹ liền nói: “Mày về xem vợ mày, đồ ăn nó thà đổ cho chó hàng xóm chứ không để cho tao ăn. Có phải nó xem tao còn không bằng con chó không?”.

Vợ tôi vẫn đứng nấu ăn trong bếp, không nói năng gì, mặc kệ mẹ chồng nói gì với chồng mình. Nếu là mọi khi, tôi sẽ vào hỏi vợ xem đầu đuôi thế nào, nhưng hôm nay tôi có chuyện mệt mỏi ở cơ quan, thật sự không muốn hỏi han gì nữa. Tôi bảo mẹ: “Việc này để đó chút nữa con giải quyết”.

{keywords}
 

Tôi kết hôn đã hai năm. Cuộc hôn nhân này không được sự ủng hộ từ mẹ. Lý do: cô ấy là con gái của một bà mẹ đơn thân. Mẹ cô ấy trước đây từng qua lại với một người đàn ông có vợ mà sinh ra cô ấy. Vốn ở cùng khu phố, chuyện nhà khác mẹ tôi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ba tôi trước đây từng ngoại tình. Cho đến khi ba mất cách đấy hơn bốn năm, mẹ tôi vẫn còn chưa nguôi hận. Mẹ căm thù những “kẻ thứ ba”, bất kể là ai. Những người đàn bà chen chân vào gia đình người khác phá hoại. Những người đàn bà đó, bao gồm cả mẹ vợ tôi. Mẹ thường nói với tôi “mẹ nào thì con nấy”.

Tôi học chung với vợ tôi từ hồi cấp ba, nhìn thấy cô ấy đi qua những lời dèm pha miệt thị, chứng kiến cô ấy lặng lẽ tổn thương bởi miệng lưỡi người đời. Cô ấy phấn đấu hơn người, mọi thứ đều vượt trội. Cô ấy còn rất xinh đẹp, ít nói và dịu dàng.

Sau khi “bất đắc dĩ” phải đi hỏi vợ cho tôi, mẹ tôi dồn hết mọi uất ức lên nàng dâu mới. Tôi từng rất nhiều lần nói với mẹ: “Đó là vợ con, là người con yêu, không phải là “người đàn bà nào đó” để mẹ trút hận. Mẹ cô ấy cũng chưa từng làm gì có lỗi với mẹ. Ba đã mất, đã đến lúc mẹ nên buông bỏ mọi thứ được rồi”. Những lúc như thế, mẹ tôi chỉ khóc.

Đã có lần tôi nói với vợ, hay là chúng tôi ra ở riêng? Mẹ chỉ có một mình tôi, tôi muốn phụng dưỡng chăm sóc bà. Nhưng sống chung thế này, ai nấy đều mệt mỏi. Nhưng vợ tôi nói: “Anh hãy đặt mình vào vị trí của mẹ để hiểu. Chắc chắc mẹ đã bị tổn thương rất nhiều vì bị phản bội. Sống như vậy, chính mẹ là người khổ nhất. Mẹ ghét những người được sống hạnh phúc. Ở nhà, anh đừng bày tỏ tình cảm với em quá khiến mẹ khó chịu, chạnh lòng. Em sẽ từ từ lấy lòng mẹ”.

Tôi hiểu vì sao tôi yêu cô ấy. Cô ấy luôn nghĩ cho người khác, nhưng mọi việc xem ra rất khó khăn. Mẹ tôi không chịu mở lòng, ngược lại thỉnh thoảng còn đi ra ngoài nói xấu con dâu, cốt để mọi chuyện tới tai bà thông gia. Mong muốn của mẹ tôi là để cho ai đó thấy “đời mẹ ăn mặn đời con khát nước” là thế nào. Rất nhiều lần vợ tôi khóc vì uất ức tủi thân, còn tôi thì thương vợ mà không biết làm thế nào. Nếu tôi không tìm cách giải quyết vấn đề, chắc chắn một ngày vợ tôi không chịu nổi mà rời đi.

Hôm ấy, sau bữa cơm, tôi nói mẹ và vợ cùng trò chuyện.

Tôi nói với mẹ: “Con thật sự yêu vợ con, vì yêu mà cưới bất chấp mẹ không đồng ý. Nếu biết sau khi cưới về cô ấy phải chịu khổ sở như vậy thì con đã không cưới rồi. Là con bất hiếu, làm mẹ không vui. Nếu mẹ muốn, con sẽ ly hôn. Dù sao với tình cảnh này, không sớm thì muộn vợ con cũng bỏ con thôi”.

Tôi nói với vợ: “Mẹ em có thể từng sai với ai đó, nhưng em thì không làm gì sai cả. Mẹ em dù thế nào cũng đã nuôi dạy em rất tốt. Anh cảm ơn em vì đã nhẫn nhịn rất nhiều, dù buồn tủi thế nào cũng không buông lời hỗn láo. Mẹ ghét bỏ em, em vẫn thương bà, vẫn biết bà chịu nhiều tổn thương nên khó tính. Nếu là người khác đã đòi ra ở riêng. Đằng này anh bảo ở riêng em còn không chịu. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng cũng không thể bắt em chịu khổ. Ngày mai anh sẽ viết đơn ly hôn”.

Nói xong tôi bỏ về phòng. Vợ tôi im lặng dọn dẹp bát đũa.

Lát sau tôi thấy mẹ lên phòng, giọng mẹ có vẻ hoảng hốt:

- Mày vừa bảo là bỏ vợ đấy à. Nói bỏ là bỏ được à?

- Thì chẳng phải mẹ muốn thế hay sao?

- Mẹ nói muốn mày bỏ vợ hồi nào?

- Thì mẹ suốt ngày làm khó cô ấy, nói xấu cô ấy. Cô ấy sống vậy cũng mệt mỏi chứ. Cô ấy có làm gì đắc tội với mẹ mà cam chịu bất công mãi được. Con không bỏ cô ấy thì cô ấy cũng bỏ con. Thà con bỏ trước cho mẹ vui.

- Cái thằng điên này, mày thấy có bà mẹ chồng nào mà hoàn toàn yêu quý con dâu không? Mày cũng có thấy có bà mẹ nào muốn con mình bỏ vợ không? Thôi được rồi, từ nay mẹ không này nọ với nó nữa.

- Thôi, con bỏ vợ đi, sau này không lấy vợ nữa. Chỉ mẹ con mình ở với nhau cho yên ấm.

Mẹ nhìn tôi, liếc xéo một cái: Giỏi thì anh bỏ luôn đi tôi xem.

Từ sau hôm đó, mẹ tôi bớt khắc nghiệt với con dâu hơn. Có vài lần mẹ còn nói với dì ruột tôi: “Vợ thằng Khang nó tốt tính thật. Nói gì nó cũng không chấp”.

Thật ra đây là chiêu một anh đồng nghiệp bày cho tôi đấy. Anh ấy bảo tôi: Chú em có thương vợ đến mấy cũng đừng bênh vực vợ trước mặt mẹ, làm vậy chỉ khiến tình hình chiến sự căng thẳng thêm thôi. Nhưng trong phòng ngủ thì phải dùng hết lời ngon ngọt mà dỗ vợ. Khi căng thẳng quá, cứ quyết liệt đòi bỏ vợ cho xong. Chẳng có bà mẹ nào nỡ nhìn con cái chia ly chỉ vì mình cả. Không phải họ không biết mình quá đáng, chỉ là họ thích “được khẳng định vai trò bản thân ở trong nhà”.

Ai cũng có điểm yếu của mình. Điểm yếu của các bà mẹ, không gì khác, đó chính là hạnh phúc của những đứa con.

Vật dụng dưới ghế ô tô tiết lộ bí mật của bác sĩ đạo mạo

Vật dụng dưới ghế ô tô tiết lộ bí mật của bác sĩ đạo mạo

Hai vật dụng dưới gầm ghế xe ô tô đã tiết lộ bí mật ngoại tình của chồng tôi. Sự thật khiến tôi đau đớn khôn nguôi. 

Theo Dân trí