Tôi năm nay 32 tuổi, vừa ly hôn được gần 1 năm. Tôi và chồng cũ kết hôn 5 năm nhưng không có con. Bác sĩ kết luận tôi bị u nang buồng trứng còn chồng cũ tôi hoàn toàn bình thường. Tôi đã phẫu thuật cắt một bên buồng trứng, bác sĩ bảo vẫn có khả năng mang thai nhưng dù chờ đợi, làm đủ mọi cách vẫn không có kết quả.
Tôi đã trải qua 4 lần mang thai, nhưng lần nào cũng chỉ dưới 10 tuần thì không còn có thể giữ được nữa. Một là sẩy thai tự nhiên, hai là đau bụng ra máu và đến bệnh viện thì con đã không còn nữa. Những lần ấy, chồng cũ vẫn ở bên cạnh tôi và động viên tôi cố gắng. Nghĩ về tình yêu với anh ấy tôi cho rằng mình có thể chịu mọi đau đớn để tiếp tục hành trình tìm con.
Nhưng chồng cũ không những là độc đinh trong nhà mà còn là trưởng họ trong tương lai. Anh ấy cần một người con trai nối dõi. Và đương nhiên, bố mẹ chồng tôi rất sốt ruột, không thể nào chấp nhận được một cô con dâu không biết sinh nở. Hồi đầu, họ còn gửi rất nhiều loại thuốc khác nhau vào để tôi tẩm bổ và “săn” con. Nhưng sau này, họ đặt vấn đề thẳng: “Cô không sinh con được thì phải tạo điều kiện cho thằng T. cơ hội khác”.
Tôi đau như cắt, vẫn âm thầm chịu đựng và chờ mong. Tôi dự định hết năm thứ năm của cuộc hôn nhân vẫn không có con thì sẽ bàn với chồng làm thụ tinh nhân tạo, bác sĩ tư vấn tỉ lệ thành công vẫn có thể là 40%. Nhưng tôi không có cơ hội sử dụng số phần trăm hy vọng ấy.
Trong tin nhắn, mẹ chồng tôi viết: “Tối nay thằng T. ngủ lại ở đây, có cái N. đến chơi”. |
Đó là một ngày tôi đi làm rất mệt, về nhà thì thấy tin nhắn của chồng cũ: “Ông bà nội gọi anh về quê có việc gấp. Em nấu cơm ăn nhé!”. Tôi không hỏi anh ấy lý do nhưng khoảng 1 tiếng sau, tôi thấy tin nhắn từ mẹ chồng mình. Bà gửi cho tôi hình ảnh chồng cũ đang ngồi ăn cơm cùng một cô gái khác, mâm cơm rất thịnh soạn. Trong tin nhắn, mẹ chồng tôi viết: “Tối nay thằng T. ngủ lại ở đây, có cái N. đến chơi”.
N. là người yêu cũ của chồng cũ mà tôi cũng nhiều dịp được nghe kể lại. Tôi được biết cô ấy vẫn chưa lấy chồng, hiện cũng đang làm việc và sinh sống ở Sài Gòn. Nhưng vì sao cô ấy lại có mặt ở bữa cơm cùng chồng tôi thì có lẽ tôi đã hiểu. Mẹ chồng tôi đã muốn thông báo rõ ràng đến thế... Đêm ấy, chồng cũ của tôi không về. Anh cũng không có một tin nhắn nào gửi đến tôi. Và tôi biết, mình không còn có thể cố gắng được nữa.
Một đêm thức trắng, tôi suy nghĩ kỹ để kết thúc tất cả. Tôi không muốn đơn độc, nỗ lực chịu đựng hết lần này đến lần khác nữa. Chồng cũ của tôi có lẽ cũng đã nản rồi, chỉ là anh thương tôi và không nỡ mở lời ly hôn mà thôi. Tôi không muốn mình phải trở thành gánh nặng cho anh nữa. Tình yêu 2 năm và tình nghĩa vợ chồng 5 năm là một đoạn đường dài mà tôi biết ơn vì đã có anh song hành.
Tôi để lại một tờ đơn ly hôn kèm một lá thư cảm ơn trên bàn rồi xếp đồ đạc, bước ra khỏi nhà. Vì chưa thuê được chỗ trọ nên tôi đến ở cùng phòng với người bạn chưa chồng. Căn nhà ấy cũng là bố mẹ chồng tôi mua cho hai vợ chồng từ trước khi cưới nên tôi chẳng có quyền hạn gì cả. Tôi ra đi tay trắng như thế, âm thầm quyết định vậy nhưng cha mẹ tôi không trách cứ gì, chỉ thương con gái đã chịu khổ quá nhiều.
Chồng cũ của tôi không một lời níu kéo, anh chỉ nhắn tin: “Anh đã thấy lá đơn. Anh không biết phải nói sao. Nhưng nếu em đã lựa chọn vậy thì chúng ta gặp nhau tại tòa nhé”. Lòng tôi quặn đau như cắt. Có lẽ, đàn bà vẫn luôn là người phải suy nghĩ, dằn vặt nhiều mới đưa ra được quyết định, rồi sẽ không ngừng tổn thương. Còn đàn ông thì mọi chuyện rạch ròi, xong là xong vậy.
Thủ tục diễn ra nhanh chóng, chồng cũ vẫn dành sự tử tế cho tôi đến giây phút cuối cùng tại tòa. Nhưng anh có dành một chút tình yêu nào cho tôi không thì tôi không biết, à cũng không còn quyền được biết nữa.
Gần một năm trôi qua, tôi ôm nỗi tủi thân, sống lặng lẽ và cố gắng tìm lại chính mình của những ngày chưa kết hôn nhưng sao quá khó. Qua vài người bạn, tôi biết chồng cũ của tôi đã làm đám cưới với người yêu cũ. Nghe đâu, cô gái ấy đã có thai 3 tháng.
Ngẫm phận mình, tôi không biết mình sẽ mở lòng lại được với ai hay không nhưng vẫn thường động viên cha mẹ mình rằng sau này sẽ tìm được người thương tôi.
Tại điểm dừng đèn đỏ hôm nay, khi tôi đang ngoảnh đầu nhìn sang chiếc ô tô bên cạnh thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Chồng cũ của tôi đang lái xe, bên cạnh là gương mặt của vợ mới - người yêu cũ của anh ấy - đang rộn ràng nói cười. Tim tôi như thắt lại. Tôi cố gắng lùi xe về phía sau một chút, kéo chiếc khẩu trang lên, thấm những giọt nước mắt đang rơi.
Theo Phụ nữ TP.HCM