Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ “mát mặt”, sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ, và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.

Sau một hồi chết lặng, tôi giật lấy tờ đơn ly hôn mà chồng đang cầm trên tay, vò xé, giật nó ra từng mảnh nhỏ rồi gào lên tức tưởi “anh đòi bỏ tôi để đi lấy một con bé bán trà đá ở bến xe, anh hạ nhục tôi phải không?”...

Tôi và chồng lấy nhau đã 12 năm, chúng tôi có một con trai năm nay học lớp 6, chồng tôi 40 tuổi, hơn vợ 5 tuổi và làm nhân viên đường dây của công ty điện lực quận.

{keywords}

Ảnh minh họa: Internet.

Còn tôi tốt nghiệp đại học ngành tài chính – ngân hàng, sau 7 năm công tác, nhờ những cố gắng nỗ lực trong công việc, tôi đã được cất nhắc lên chức trưởng phòng của một chi nhánh ngân hàng. Tôi được đồng nghiệp và các sếp đánh giá khá cao khả năng làm việc, có lần một sếp lớn của ngân hàng mẹ trong một cuộc họp đã nói với tôi rằng chiếc ghế giám đốc của chi nhánh tôi đang làm chắc chắn sẽ vào tay tôi nếu tôi cố gắng phấn đấu hơn nữa.

Vì những lý do này nên tôi càng miệt mài gắn bó và hết lòng với công việc. Vì con trai cũng đã lớn, không phải bận mọn việc bú mớm nên gần như tôi “khoán trắng” cho chồng khoản đưa đón con đi học, dạy dỗ con và nhiều khi cả việc cơm nước, tắm rửa cho thằng bé.

Tôi về nhà muộn thường xuyên vì phải đi gặp gỡ đối tác, vì cố thêm những việc không tên nhưng ngồn ngộn chờ tôi ở cơ quan. Những bữa cơm nhà do tôi nấu thưa thớt dần, thậm chí cả sự có mặt của tôi trong bữa cơm tối mà chồng đã nấu nướng, bày biện sẵn cũng ít dần.

Đôi lần chồng tôi nhắc vợ về việc nên dành thời gian cho gia đình, con cái, rồi còn các việc đối đãi nội ngoại, thăm hỏi gia đình hai bên, nhưng nghe những lời ấy của chồng, tôi chỉ gạt phắt đi, còn bảo chồng phải để thời gian cho tôi phấn đấu vì sự nghiệp, và tôi còn kiếm tiền để lo cho cả gia đình.

Một lần thấy chồng bảo tôi xin nghỉ làm hai ngày để cùng bố con anh về quê dự đám cưới em con chú ruột, tôi đã gạt phắt đi vì “bận việc” và mở ví đưa cho anh một xấp tiền, bảo anh cầm lấy hai bố con tự lo liệu và bỏ tiền mừng vào phong bì.

Chồng tôi nhìn xấp tiền tôi bỏ ra bàn như nhìn những vật thể lạ rồi quay mặt đi, chẳng hề nói câu nào.

Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ “mát mặt”, sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ, và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.

Anh cũng chẳng giấu diếm gì tôi khi nói cho tôi biết cô bồ anh bán trà đá, nước giải khát ở bến xe bus, cô ấy thua tôi cả về hình thức, cả địa vị xã hội, cả việc kiếm tiền.

Tôi đã lồng lộn như con thú bị thương khi thấy chồng chìa ra trước mặt mình lá đơn xin ly hôn. Tôi bảo anh là “hết khôn dồn đến dại, vợ đẹp con khôn không muốn, lại ngu si đần độn chọn một đứa bán trà đá vỉa hè để cưới làm vợ”.

Nghe những lời lẽ ấy của tôi, chồng tôi chỉ lẳng lặng đi thu xếp quần áo của anh và trước khi rời khỏi nhà, anh nói đúng một câu “anh xin lỗi em, nhưng anh cần một người vợ chứ không cần một quý bà có quyền chức. Cô ấy bán trà đá ở vỉa hè nhưng cô ấy cần anh, biết tôn trọng và mong muốn có anh trong vai trò một người chồng”.

(Theo Tiền phong)