- Chúng tôi đã không níu kéo khi lời lẽ làm nhau đau… quyết định chia tay khi ấy hợp lý vì nó được minh chứng bằng hạnh phúc của chúng tôi sau này.
Tin bài khác:
Hai vợ chồng tôi lấy nhau khi còn trẻ, đến khi có 2 con thì chúng tôi đi đến quyết định ly hôn, phải nói rằng khi ấy để đi đến quyết định như thế tôi đã phải dằn vặt rất nhiều.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài 12 năm. Thời gian đầu vợ chồng tôi sống trong thiếu thốn nhưng hạnh phúc. Thế nhưng từ khi xây dựng thêm 1 căn nhà ở mặt đường, vợ chồng bàn nhiều kế hoạch kinh doanh mới thì tình cảm của chúng tôi rạn nứt.
Quế Mai, vợ cũ của tôi là một người đàn bà đẹp và sắc sảo. Tôi nhớ rằng khi tôi tán tỉnh cô ấy tôi phải đánh bật rất nhiều người đàn ông khác bằng cả thời gian, tiền bạc và sự bền bỉ của mình, thế rồi tôi cũng lấy được cô ấy làm vợ. Cô ấy biết làm tất cả việc nhà, biết chăm con, đi chợ và biết tổ chức chuỗi cửa hàng kinh doanh của gia đình. Thế nhưng là người mấy ai mà hoàn hảo tất cả, vì quá sắc sảo, xinh đẹp nên đôi khi Mai coi thường chồng.
Tôi nhớ rằng khi ấy mình là một cán bộ nhà nước với công việc tay trái là kinh doanh. Tôi mua, bán trao đổi tất cả mọi thứ miễn là có lãi. Mỗi khi thua lỗ cô ấy thường so sánh và đay nghiến tôi rất nhiều: “Đồ ăn hại”, “anh ở nhà giặt quần áo cho tôi để tôi làm”, “đồ ngu”… Thất bại nhưng tôi không có thói quen cục súc là đánh vợ, tôi chỉ nhớ lúc đó tôi rất căng thẳng, tôi bỏ tất cả việc nhà, đi tìm một người phụ nữ khác nhẹ nhàng hơn Mai rất nhiều để chia sẻ. Người phụ nữ mới ấy cũng là vợ tôi sau này…
Nói thật khi ấy nghĩ về 2 đứa con, nghĩ về những gì hai vợ chồng đã gây dựng để có được khối tài sản lớn khi ấy…Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều về chuyện ly hôn. Người biết chuyện cũng khuyên tôi không nên ly hôn và từ từ dạy vợ. Thế nhưng có ở trong hoàn cảnh bị vợ đay nghiến, trách mắng như tôi nghĩ mới cực. Thế là tôi đưa ra một quyết định trái ý tất cả mọi người. Tôi chỉ mang khỏi nhà chiếc xe do công sức mình sắm, tiền bạc, nhà cửa tôi để lại hết cho vợ và các con, ra đời tôi làm lại tất cả.
Dù có một người đàn bà sẵn lòng đón tôi vào vòng tay của cô ấy thì tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng trong vòng 1 năm trời. Nhiều đêm tôi thức trắng rít thuốc. Khi buồn kiếm cớ về nhà thăm con tôi lại không kìm được lòng mình… Thế nhưng trong thời gian ấy tôi vẫn thấy Mai vẫn thế, cô ấy có làm mình đẹp hơn nhưng tính cay độc vẫn thế. Tôi thực sự sợ vợ.
Tôi trở về với người tình bé bỏng của mình và là vợ của mình sau này. Tuy cô ấy không biết chạy chợ nhưng ở bên cô ấy tôi lại làm ăn rất được. Chúng tôi sắm được nhà, xây được quán chỉ sau 4 năm. Bây giờ thì gia đình thực sự sung túc. Tôi cũng có thêm 1 người con nữa.
Với Mai, cho dù đã hoàn toàn không phụ thuộc vào nhau nhưng tôi vẫn để tâm đến cuộc sống của cô ấy. Hiện cô ấy vẫn chăm chỉ làm đẹp, vẫn có những người đàn ông tán tỉnh theo đuổi… Cô ấy có đầy đủ về vật chất và tạo điều kiện tốt cho các con của tôi học hành. Tôi nghĩ cô ấy cũng hạnh phúc. Và thế là đủ và mãn nguyện cho một cuộc chia tay.
Tôi đã suy ngẫm rất nhiều trước khi viết lên câu chuyện của mình. Nếu khi ấy không quyết định dứt khoát phải chăng cả tôi và cô ấy sẽ cùng đau khổ, cùng quẫn? Chỉ khi dũng cảm đi tìm người ta mới có hạnh phúc thực sự…
Trần Quân
Tin bài khác:
"Bông hoa rừng" sốc khi bị lừa
Chỉ khi say anh mới cho tôi là đàn bà
Cũng bởi chồng đi công tác, mà em mê muội trao thân
Chuyên đề "Ngữ pháp tình yêu" tháng 6: “Tình hết... giữ hay ly hôn”
Chỉ khi say anh mới cho tôi là đàn bà
Cũng bởi chồng đi công tác, mà em mê muội trao thân
Chuyên đề "Ngữ pháp tình yêu" tháng 6: “Tình hết... giữ hay ly hôn”
Hai vợ chồng tôi lấy nhau khi còn trẻ, đến khi có 2 con thì chúng tôi đi đến quyết định ly hôn, phải nói rằng khi ấy để đi đến quyết định như thế tôi đã phải dằn vặt rất nhiều.
Ảnh minh họa |
Quế Mai, vợ cũ của tôi là một người đàn bà đẹp và sắc sảo. Tôi nhớ rằng khi tôi tán tỉnh cô ấy tôi phải đánh bật rất nhiều người đàn ông khác bằng cả thời gian, tiền bạc và sự bền bỉ của mình, thế rồi tôi cũng lấy được cô ấy làm vợ. Cô ấy biết làm tất cả việc nhà, biết chăm con, đi chợ và biết tổ chức chuỗi cửa hàng kinh doanh của gia đình. Thế nhưng là người mấy ai mà hoàn hảo tất cả, vì quá sắc sảo, xinh đẹp nên đôi khi Mai coi thường chồng.
Tôi nhớ rằng khi ấy mình là một cán bộ nhà nước với công việc tay trái là kinh doanh. Tôi mua, bán trao đổi tất cả mọi thứ miễn là có lãi. Mỗi khi thua lỗ cô ấy thường so sánh và đay nghiến tôi rất nhiều: “Đồ ăn hại”, “anh ở nhà giặt quần áo cho tôi để tôi làm”, “đồ ngu”… Thất bại nhưng tôi không có thói quen cục súc là đánh vợ, tôi chỉ nhớ lúc đó tôi rất căng thẳng, tôi bỏ tất cả việc nhà, đi tìm một người phụ nữ khác nhẹ nhàng hơn Mai rất nhiều để chia sẻ. Người phụ nữ mới ấy cũng là vợ tôi sau này…
Nói thật khi ấy nghĩ về 2 đứa con, nghĩ về những gì hai vợ chồng đã gây dựng để có được khối tài sản lớn khi ấy…Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều về chuyện ly hôn. Người biết chuyện cũng khuyên tôi không nên ly hôn và từ từ dạy vợ. Thế nhưng có ở trong hoàn cảnh bị vợ đay nghiến, trách mắng như tôi nghĩ mới cực. Thế là tôi đưa ra một quyết định trái ý tất cả mọi người. Tôi chỉ mang khỏi nhà chiếc xe do công sức mình sắm, tiền bạc, nhà cửa tôi để lại hết cho vợ và các con, ra đời tôi làm lại tất cả.
Dù có một người đàn bà sẵn lòng đón tôi vào vòng tay của cô ấy thì tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng trong vòng 1 năm trời. Nhiều đêm tôi thức trắng rít thuốc. Khi buồn kiếm cớ về nhà thăm con tôi lại không kìm được lòng mình… Thế nhưng trong thời gian ấy tôi vẫn thấy Mai vẫn thế, cô ấy có làm mình đẹp hơn nhưng tính cay độc vẫn thế. Tôi thực sự sợ vợ.
Tôi trở về với người tình bé bỏng của mình và là vợ của mình sau này. Tuy cô ấy không biết chạy chợ nhưng ở bên cô ấy tôi lại làm ăn rất được. Chúng tôi sắm được nhà, xây được quán chỉ sau 4 năm. Bây giờ thì gia đình thực sự sung túc. Tôi cũng có thêm 1 người con nữa.
Với Mai, cho dù đã hoàn toàn không phụ thuộc vào nhau nhưng tôi vẫn để tâm đến cuộc sống của cô ấy. Hiện cô ấy vẫn chăm chỉ làm đẹp, vẫn có những người đàn ông tán tỉnh theo đuổi… Cô ấy có đầy đủ về vật chất và tạo điều kiện tốt cho các con của tôi học hành. Tôi nghĩ cô ấy cũng hạnh phúc. Và thế là đủ và mãn nguyện cho một cuộc chia tay.
Tôi đã suy ngẫm rất nhiều trước khi viết lên câu chuyện của mình. Nếu khi ấy không quyết định dứt khoát phải chăng cả tôi và cô ấy sẽ cùng đau khổ, cùng quẫn? Chỉ khi dũng cảm đi tìm người ta mới có hạnh phúc thực sự…
Trần Quân
Chuyên đề tiếp theo trong tháng 6 mời bạn tham gia cùng ngữ pháp tình yêu chủ đề: “Tình hết... giữ hay ly hôn”. Trong tình yêu có muôn vàn lí do mâu thuẫn đển dẫn đến sự chia ly. Và bất cứ ai, khi gặp hoàn cảnh tình yêu đã hết thì câu hỏi lớn nhất là nên tiếp tục duy trì tình cảm hay từ bỏ. Có thể chỉ đơn giản vì con trẻ không có tội, có thể vì nuối tiếc công sức bao năm dốc sức xây dựng cho gia đình, cũng có thể vì đâu đó vẫn mong manh hi vọng sẽ trở lại, sẽ thổi bùng lại ngọn lửa tình một thời. Và có muôn vàn lí do để phân vân, để lưỡng lự... Những câu chuyện của bạn sẽ là một nỗi niềm được bạn đọc sẻ chia. Mỗi chuyên đề sẽ có giải thưởng hấp dẫn 1 000 000đ dành cho bài viết cảm động nhất.. Bài viết bắt đầu từ ngày 01/06/2011 và kết thúc ngày 30/06/2011. Bài viết xin gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn. Mọi thắc mắc xin liên hệ: Ban bạn đọc – Báo VietNamNet số 4 - Láng Hạ, Ba Đình, Hà Nội. Điện thoại 084. 3 7722729. Tiêu đề Mail hoặc thư bạn vui lòng ghi rõ: Bài viết tham gia chuyên mục Ngữ pháp tình yêu. Xin mời bạn đọc hãy gửi bài tham gia dự thi và phản hồi những ý kiến của mình |